Nếu như hung thủ đã có dã tâm hại người thì những bằng chứng về những thứ mà lão phu nhân đã ăn, đã mặc hay đã chạm vào chắc chắn đều đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Sau đó Thẩm Nguyệt nói: "Lần này có cơ hội thì ngươi vào nhìn bà nội của ngươi nhiều hơn đi. Có lẽ bằng chứng duy nhất vẫn còn ở trên người bà nội của ngươi".
Nhưng lão phu nhân đang nằm ở trong quan tài đặt ở linh đường, người đến phúng viếng làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy được?
Hạ Du ủ rũ nói: "Bọn họ sẽ không cho chúng ta bước lên nhìn đâu".
Thẩm Nguyệt liếc mắt nói: "Chỉ cần ngươi không sợ quấy rầy sự an tĩnh của lão phu nhân thì ta sẽ có cách. Ta nghĩ lão phu nhân cũng muốn nhìn thấy ngươi bình an vô sự thì mới có thể ra đi thanh thản".
Hạ Du trịnh trọng gật đầu nói: "Được, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần ta có thể nhìn thấy bà nội và tìm ra hung thủ thì có làm gì ta cũng đồng ý".
Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ phúng viếng, Thẩm Nguyệt thay y phục trắng, mang theo Ngọc Nghiên cùng Hạ Du đi tới Hạ gia.
Hạ Du mặc y phục của người hầu, hơi cúi đầu cùng Ngọc Nghiên đi phía sau, khi đến tới cổng Hạ phủ cũng không khiến cho ai nghi ngờ.
Trong Hạ phủ có người tiến lên tiếp đón, sau đó dẫn theo Thẩm Nguyệt đến phía trước linh đường.
Bên trong Hạ phủ lúc này tràn đầy bi thương, còn chưa kịp vào linh đường thì nàng đã nghe thấy những tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367583/chuong-237.html