“Đúng vậy, là vì hắn”, Tần Như Lương nói: “Hắn là một tên tiểu nhân hèn hạ”.
Thẩm Nguyệt bỗng dưng bật cười không ngừng.
Nàng lần theo bậc thang đi xuống, đường đường chính chính đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi vì hắn mà căm hận ta, nhưng ta muốn hỏi Tần tướng quân vài câu, ta có làm gì sai với ngươi chưa? Ta có gài bẫy cho ngươi cứu ta không? Ta có lập kế để cả nhà họ Liễu bị xử chết chưa? Ta mất đất nước, mất gia đình đấy, Tần Như Lương ạ, ta đã làm gì có lỗi với ngươi chưa?”
Tần Như Lương mím môi không đáp.
Nàng khi đó ngu dại, làm sao biết những thủ đoạn như của Tô Vũ được.
Thẩm Nguyệt châm chọc: “Ta chưa từng làm gì, nhưng ngươi lại vì một người khác mà ném toàn bộ thù hận lên người ta, ngươi thì không hèn hạ à?”
Sau đó nàng lại cười yếu ớt: “Ngươi nói là Tô Vũ phá Liễu gia, sao ngươi không nói là Liễu gia reo gió gặt bão đi? Nếu Liễu Văn Hạo không hại chết cha của hoàng thượng thì sẽ có kết cục đó à? Tô Vũ chỉ thuận theo hoành mệnh và trở thành lưỡi đao mở đầu mà thôi”.
“Nếu hắn không làm thì có lẽ hoàng thượng sẽ để ngươi làm, cho ngươi diệt Liễu gia, để gia quyến Liễu gia lưu vong. Vậy ngươi có phải cũng sẽ hận bản thân thấu xương không?”
Tần Như Lương gằn từng tiếng: “Hắn sẽ không làm lưỡi đao mở đầu, hắn chỉ muốn giúp cô, muốn cứu cô mà thôi! Hắn muốn thay đổi lực chú ý và mâu thuẫn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367562/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.