“Được”, Tô Vũ nói: “Cô làm gì ta cũng ăn”.
Ngày xưa Thẩm Nguyệt ở một mình, mỗi khi quay phim mệt mỏi về nhà sẽ không muốn ăn ngoài mà chỉ nấu một bát mì là xong.
Chuyện này không làm khó được nàng.
Tô Vũ nhóm lửa.
Ánh lửa tỏa ra, chiếu lên mặt hắn, ấm áp và sáng lóa.
Thẩm Nguyệt xào thịt trước, sau đó chiên trứng, lại đun nước nấu mì.
Chỉ chốc lát sau, nước sôi sùng sục, tỏa ra làn hơi bao phủ căn bếp như sương mù.
Tô Vũ giương mắt ra nhìn, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thẩm Nguyệt giữa khói bếp, ánh mắt hắn sâu dần, nhìn không thấy đáy.
Thẩm Nguyệt không phát hiện ra, một tay cầm mì một tay cầm dao cắt thành những sợi mỏng rồi bỏ vào nồi.
Đến khi mì đã chín, Thẩm Nguyệt vớt mì vào hai bát, rải thịt lên trên, thêm một quả trứng chiên, lại bỏ chút hành nữa, thế là xong hai bát mì.
Bánh kem ở trong lò cũng đã chín.
Đêm nay không có sơn hào hải vị, chỉ có món mì mà bách tính thường ăn.
Riêng chiếc bánh vừa ra lò này thì hơi mới lạ một chút, Thẩm Nguyệt còn lấy hoa quả xếp thành chữ “Chúc mừng sinh nhật” trên bánh.
Thẩm Nguyệt đặt thêm mấy ngọn nến, nhẹ nhàng hát khúc hát mừng sinh nhật cho hắn, giống như một ca khúc động lòng người nhất trên đời vậy.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi thổi nến đi rồi ước”.
Tô Vũ mỉm cười: “Có thể ước nữa sao?”
“Đương nhiên là được chứ, nói không chừng còn thành hiện thực được ấy chứ”.
Thế là Tô Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367548/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.