Khi quay về, trông nét mặt của Ngọc Nghiên có chút phức tạp.
Nàng ta đem kết quả xử lý Hương Phiến kể lại toàn bộ cho Thẩm Nguyệt nghe.
Ngọc Nghiên thở dài nói: "Mặc dù nô tỳ rất ghét những hành động của Hương Phiến nhưng những chuyện mà ả ta làm vẫn còn chưa ác bằng Liễu thị kia. Vẫn là Liễu thị thâm độc nhất, nô tỳ thật không ngờ Hương Phiến đã phục vụ lâu như vậy mà khi xảy ra chuyện tướng quân vẫn không mảy may nhớ lại tình cũ, còn nhẫn tâm đem bán ả ta vào kỹ viện".
"Con người đó quả thật bạc tình, cho dù không có tình nghĩa vợ chồng thì vẫn còn có duyên mưa sương, thà đánh chết Hương Phiến còn khiến cho người ta phục hơn".
"Nô tỳ còn nghe nói, Hương Phiến vừa bị lôi đi thì Tần tướng quân đã liền đưa Liễu thị về Phù Dung Uyển. Đây đúng là nam nhân vô sỉ tàn nhẫn nhất mà nô tỳ từng thấy".
Thẩm Nguyệt ăn cũng không có cảm giác ngon miệng, liền để đũa xuống nói: "Tần Như Lương chẳng phải luôn như vậy hay sao?"
Ngọc Nghiên thấy thế liền nói: "Sao công chúa lại không ăn nữa? Có phải do nô tỳ nói nhiều quá không? Vậy thì nô tỳ sẽ không nói nữa".
Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện hôm nay đúng là khiến cho ta ăn cơm không ngon".
Đối với Hương Phiến thì làm gì còn kết cục nào tồi tệ hơn thế này nữa?
Nhưng việc này đã qua thì cũng không nên đề cập đến nữa.
Thẩm Nguyệt nghe nói con nhà người ta được hai ba tháng tuổi đều rất thích cười, cả ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367540/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.