Thẩm Nguyệt đáp: “Giỏi chứ, đánh tan tác đám người đó, oai hùng và đẹp trai lắm”.
Lời của nàng bay theo gió, lọt hết vào tai của Tô Vũ phía sau.
Trên môi Tô Vũ cũng là ý cười nhàn nhạt.
Mấy lời nịnh nọt này... hắn phát hiện ra bản thân cũng khá thích nghe.
“Thế thì may quá, lần sau mà gặp lại vị đại hiệp kia thì nhất định phải cảm tạ mới được! Công chúa, mặt nạ này của người ở đâu ra vậy ạ?”
“Lúc quay về sợ bị nhận ra nên mua một cái để đeo”.
Ngọc Nghiên chê bôi: “Sao lần nào công tử cũng chọn một cái xấu như vậy chứ, người không chọn cái nào đẹp hơn được hay sao?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Người đã đẹp thì đeo mặt nạ kiểu gì chẳng đẹp”.
Ngọc Nghiên che miệng bật cười.
Ngọc Nghiên lại không biết rằng Thẩm Nguyệt không hề nói bản thân mình.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi vào phủ tướng quân thì Tô Vũ mới quay người rời đi.
Thẩm Nguyệt yên ổn trốn trong phủ tướng quân mấy hôm, đám người kia cũng không thể nào nhảy vào trong phủ tướng quân tìm được.
Bắp Chân dường như béo lên một chút, trắng trắng tròn tròn, trông như ngó sen vậy.
Bé không còn ngủ cả ngày như hồi mới sinh ra nữa.
Mà bây giờ thì có mấy canh giờ là bé thức, lúc thức thì Thẩm Nguyệt sẽ lấy nước ấm để tắm cho bé.
Tắm là thứ yếu thôi, cái chính là nghịch đống thịt trên người bé kia kìa.
Cứ đến lúc tắm rửa thì Thẩm Nguyệt sẽ cầm chân hoặc tay của Bắp Chân, bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367525/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.