Thẩm Nguyệt sao có thể không đau lòng cho được, nhưng vẫn cười nói: “Dù gì thì giờ thằng bé cũng về rồi đây, chịu chút khổ cũng đáng”.
Bắp Chân ăn no xong thì ngoẹo đầu sang một bên ngủ, từ khi về Trì Xuân Uyển thì bé không hề khóc chút nào.
Đến khi bé tỉnh thì lại quay về những ngày ăn ngủ ngủ ăn.
Thẩm Nguyệt nhéo mông Bắp Chân, cào lòng bàn chân bé, nhưng bé lại không kêu rên gì nữa. Có những lúc bị Thẩm Nguyệt đánh thức thì cũng chỉ mở mắt ra ung dung nhìn nàng rồi lại nhắm mắt tiếp.
Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: “Con không thèm chấp mẹ”.
Thẩm Nguyệt tức tối: “Ôi, kẻ nào, kẻ nào bảo nó khóc ngày khóc đêm không chịu dừng hả? Con thử khóc cho mẹ xem nào!”
Nàng bắt đầu nghi ngờ việc Bắp Chân khóc lóc không ngừng liệu có phải là tin đồn hay không.
Ngọc Nghiên vui vẻ nói: “Công chúa là mẹ của Bắp Chân, Bắp Chân về với mẹ thì khóc làm gì nữa. Bắp Chân nhà chúng ta không phải không biết khóc mà là lười khóc thôi”.
Lười đến mức này đúng là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt thấy.
Thẩm Nguyệt ngày ngày trêu đùa con trai, rèn luyện thân thể, rất là thoải mái.
Nhưng chỉ có một điểm khiến Thẩm Nguyệt rất khó chịu.
Bộ ngực của nàng cứ căng lên, ban ngày thì không cảm thấy gì nhưng đến tối lại sưng và đau.
Ban đầu thì không hiện rõ lắm, sau này mỗi đêm nàng đều lăn lộn khó ngủ.
Thôi thị thấy Thẩm Nguyệt không ngủ nổi, dáng vẻ hơi tiều tụy, bèn nói: “Công chúa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367503/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.