"Nếu cô không ngại nhường cho ta nửa chiếc giường thì ta cũng không ngại nằm xuống".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta ngại. Đã muộn như vậy rồi, ngươi đi nhanh đi, ta và Bắp Chân còn phải ngủ".
Tô Vũ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đóng lại rồi nói: "Đã là mùa thu, ban đêm gió lạnh, không nên mở cửa sổ quá rộng".
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn, trái tim nàng đột nhiên lại cảm thấy rung động không thể giải thích được.
Tô Vũ quay đầu lại nói: "Nếu như cô thấy ở trong nhà ngột ngạt thì cũng có thể đi dạo trong sân một chút, nhưng nhớ không được ra ngoài vào lúc trời có gió lớn".
“Ta đã hiểu”, Thẩm Nguyệt làm như đã nghe lời đại phu dặn.
Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng dưới ánh đèn dầu, sau đó mới nói: "Vậy ta đi đây".
Thẩm Nguyệt vừa đắp chăn cho Bắp Chân vừa nói: "Sau này nếu không có chuyện gì thì buổi tối ngươi đừng đến đây nữa. Ta nghĩ buổi tối ngươi đã không ngủ được còn phải chạy tới đây cũng rất vất vả".
"Ta cho rằng cô đang quan tâm ta".
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: "Ta sợ ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, bộ ngươi thiếu sự quan tâm đến như vậy sao?"
Tô Vũ cười nhẹ nói: "Bình thường bên cạnh ta không có người tri kỷ ân cần quan tâm cho nên đương nhiên thiếu sự quan tâm rồi".
"Vậy thì ngươi mau chạy đi tìm người tri kỷ ân cần quan tâm mình đi".
"Không, nguyện vọng của ta là trở thành trai bao của công chúa".
Thẩm Nguyệt lập tức đỏ mặt bối rối.
Khi nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367490/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.