Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại. 
Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng. 
Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa. 
Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?” 
“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”. 
Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao. 
Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt. 
Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?” 
Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói. 
Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra. 
Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại. 
Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc! 
Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”. 
Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc? 
Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được. 
Vú nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367480/chuong-134.html