Nàng vừa mới quay đi, Triệu thị ở đằng sau đã nói: “Công chúa, cho dù người không có tình cảm gì với tướng quân, cũng cầu xin người nhìn vào sự thay đổi của tướng quân đối với người!
Mấy ngày người bị sơn tặc bắt đi, tướng quân cả đêm không ngủ, chạy Đông chạy Tây tìm kiếm tung tích của người. Công chúa cho rằng tướng rằng chỉ sợ bản thân không gánh nổi trách nhiệm sao?
Ai cũng có thể nhìn ra được, tướng quân rất quan tâm và để bụng!
Tướng quân nhiều lần đi tới đi lui bên ngoài viện tử của chúng ta, người tưởng rằng tướng quân muốn gây rắc rối cho người ư? Tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa không cho tướng quân cơ hội nào!”
Bước chân của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng vẫn tiến vào phòng.
Triệu thị ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nô tì biết trước kia tướng quân đối xử với công chúa không tốt, nhưng tướng quân cũng dần dần muốn đối xử với công chúa tử tế hơn.
Cho dù công chúa không nhìn ra được điều này, cũng xin công chúa nể tình nô tì tận tâm tận lực mà giúp tướng quân!
Nô tì sẽ không đi đâu hết, nô tì quỳ ở ngoài này, chừng nào công chúa đồng ý rồi, nô tì đội ơn đội nghĩa, nguyện làm trâu làm ngựa!”
Một canh giờ sau, Ngọc Nghiên liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Công chúa, Triệu mụ vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Bà ấy có tuổi rồi, quỳ suốt một buổi tối e là không chịu nổi đâu”.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường cũng không ngủ nổi, lòng dạ rối bời.
Khi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367462/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.