Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, Thẩm Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ. Điểm tâm ở nhà Tô Vũ rất thanh đạm, nhưng đều được điều phối tỉ mỉ, vô cùng thích hợp cho phụ nữ có thai như nàng.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trước bàn ăn, nàng ăn được vài miếng thì nói luôn câu đầu tiên trong ngày: “Tối qua ta ngủ không được ngon”.
Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Vậy hả? Ban nãy lúc đi vào viện của cô để gọi cô dậy ăn cơm thì ta còn nghe thấy tiếng ngáy của cô đấy”.
“…”
Thẩm Nguyệt quyết định không vòng vo với hắn nữa, đi ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp Liên Thanh Châu, bây giờ chắc hắn đã tỉnh rồi, ngươi gọi hắn đến đây ăn điểm tâm cùng đi”.
Tô Vũ bình thản nói: “Hắn chắc không rảnh đâu, từ đêm qua đến sáng nay, Tần Như Lương đã lùng sục cô khắp kinh thành, đoán chừng hôm nay sẽ đến đạp cửa nhà Liên Thanh Châu đấy”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Tần Như Lương tìm ta á? Cũng phải, ta đây tự nhiên mất tích không duyên cớ, hắn ta cũng phải làm bộ đi tìm chứ”.
Tô Vũ không nói gì.
Nhưng lần này không giống ngày xưa, Tần Như Lương lần này có vẻ lo lắng hơn bình thường.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Vậy sao ngươi không đưa ta quay về?”
“Không vội, chờ dưỡng cho cô ổn định thêm đã rồi quay về sau”.
Nhà Tô Vũ không lớn, đi dạo nửa ngày là hết. Mấy cái viện và sân đình đều rất yên tĩnh, chắc là vì chủ nhân nó như vậy, nên không giống những nơi khác.
Nhưng đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367443/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.