Hương Phiến lại quỳ rạp xuống đất, uất ức đến cực điểm, khóc than: “Chỉ thương cho phu nhân bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh… phu nhân vốn đã yếu, lại ngã xuống hồ, bị thương đến mức đó. Phải là người ác độc cỡ nào mới nhẫn tâm đẩy phu nhân xuống chứ! Phu nhân trước giờ luôn thiện tâm, chẳng lẽ như vậy thì nên bị ức hiếp hay sao? Nhìn phu nhân bây giờ, đến nô tỳ cũng tan nát cõi lòng…”
Tần Như Lương đỏ bừng mắt, hai tay nắm chặt thanh ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên: “Thẩm Nguyệt, chuyện cho tới nước này, ngươi còn gì để nói không?”
Thẩm Nguyệt mỉa mai giương khóe miệng, hỏi: “Ta đương nhiên có lời để nói chứ. Chỉ dựa vào lời một phía của nàng ta mà ngươi đã nhận định ta đẩy Mi Vũ xuống hồ à? Ngươi tận mắt nhìn thấy chắc?”
“Nô tỳ tận mắt chứng kiến!”, Hương Phiến vội nói.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười khó hiểu, quay sang hỏi Hương Phiến: “Chẳng phải ngươi nói ta đánh ngất ngươi sao, ngươi ngất rồi thì sao mà thấy tận mắt được?”
Hương Phiến nói: “Ngươi đã đẩy phu nhân xuống hồ trước, sợ mọi việc bại lộ nên đánh ta ngất!”
Thẩm Nguyệt bật cười thành tiếng, đuôi mắt khẽ cong: “Vậy sao lúc ta đẩy Mi Vũ xuống hồ thì ngươi không lên cản vậy? Chẳng lẽ ngươi sững sờ đứng nhìn à?”
Sau đó, nàng đột ngột lạnh lùng nâng cao giọng: “Đám tiện tỳ các ngươi, bảo vệ chủ không thành lại còn đổ tội vu oan cho người khác. Tần tướng quân còn chưa bắt ngươi lại hỏi thì ngươi đã đổ oan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367382/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.