Nàng cười không đáp, hỏi: "Thân thể chàng đều khỏe rồi chứ?”
“Gần như bình phục rồi”.
Thẩm Nguyệt chỉnh lại trang phục cho hắn, một mực cảm thấy bất an, lại hỏi: “Từ buổi cung yến lần trước đến nay mới qua một tháng, vết thương trên người chàng đều đã lành chưa?”
“Chỉ cần không vận động quá độ sẽ không có vấn đề gì”.
Thẩm Nguyệt lúc này mới nhớ tới một chuyện trọng yếu, mấy ngày nay nàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, nay gặp được hắn cuối cùng cũng có thể hỏi ra.
“Còn có, chuyện của Bắp Chân…”, nhắc tới thân thế của Bắp Chân, nàng nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Nàng luôn muốn nghe cách nói của Tô Vũ, nhưng khi việc này thực sự bày ra trước mặt hai người, Thẩm Nguyệt mới phát hiện ra rằng nó không dễ dàng như tưởng tượng.
Khi ở trong cung Thái Hòa, nàng đã tự nhủ nếu Bắp Chân thật sự là con của Tô Vũ, vậy không phải là mười phân vẹn mười sao. Nàng chưa bao giờ dám hy vọng rằng cha ruột của Bắp Chân là Tô Vũ, vậy bây giờ hắn có khả năng đó, không phải là đạt được ước muốn rồi hay sao?
Không phải như vậy.
Thẩm Nguyệt đã cố gắng kiềm chế những suy nghĩ vô căn cứ đó, tại sao Tô Vũ vẫn luôn giấu giếm nàng, tại sao không chịu thừa nhận, thậm chí hắn cũng là một người có tính tự chủ cực mạnh, tại sao lúc đó lại chạm vào nàng…
Có rất nhiều câu hỏi bị nàng đè nén dưới đáy lòng, không thể hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/1996542/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.