Duy chỉ có vương gia của Bắc Hạ khẽ cười mỉm, tỏ vẻ đứng ngoài quan sát, ánh mắt ông ta nhìn Lục hoàng tử kia mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như đang muốn nói: Tuổi trẻ thật là tốt, thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, không kiêu căng cũng không sợ sệt, trịnh trọng cúi mình nói: “Kính xin bệ hạ thứ cho ta đường đột, khi khởi hành từ Dạ Lương đến Đại Sở, phụ hoàng ta đặc biệt dặn dò, lệnh ta thay mặt người hỏi bệ hạ một câu, không biết bệ hạ có cảm nghĩ gì về những trò tự biên tự diễn này?”
Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử, xem ra thằng nhãi này không chỉ khiến nàng căm hận, mà hắn ta còn muốn khiến tất cả mọi người ở đây căm hận.
Loại người này, đại khái là thích thú loại cảm giác đắc ý khi thấy tất cả mọi người căm hận mình mà lại không thể làm gì mình. Tuy nhiên, một khi hắn ta té ngã, e rằng cũng sẽ bị ngàn người giẫm, vạn người đạp.
Nhưng trò hay trước mắt cũng không liên quan đến mình, nàng vẫn khá là thích xem.
Sắc mặt hoàng đế đã rất khó coi, nhưng ông ta lại không thể so đo với sứ thần nước khác, hơn nữa còn là hậu bối như Lục hoàng tử, làm như vậy sẽ khiến ông ta mất đi phong độ của một người chủ nhà.
Hoàng đế lập tức nói: “Chuyện Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ bị ám sát, trẫm cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng chuyện này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/1996533/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.