Trước kia Thẩm Nguyệt cũng từng thấy cảnh Tô Vũ dạy trẻ nhỏ trong sân nhà dân, khi đó hắn chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng chỉ bảo đôi lời. Nhưng hiện tại, từ trong giọng điệu của hắn, Thẩm Nguyệt có thể nghe ra, hắn như hận không thể truyền thụ tất cả kiến thức của mình cho Bắp Chân.
Thì ra hai giọng nói này có thể phối hợp rung động lòng người đến thế.
Thẩm Nguyệt cảm thấy, tựa như trời sinh đã nên là như vậy.
Nàng đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe.
Thẩm Nguyệt không lập tức đẩy cửa đi vào, bởi vì nàng đi vào, bên trong sẽ bị gián đoạn.
Cũng may cửa này không thể khóa kín, che khuất toàn bộ cảnh tượng bên trong viện Thái Học, xuyên qua cánh cửa khép hờ, Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn vào, đúng lúc có thể trông thấy cánh cửa học đường.
Tô Vũ mặc quan bào bằng gấm tối màu, phong độ nho nhã ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên. Trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài trắng nõn.
Bắp Chân thì mặc áo bông nhỏ dày cộm ngồi gần sát bên cạnh hắn. Khi Tô Vũ dạy cậu bé đọc sách sẽ đặt sách ở trước mặt cậu bé, chỉ vào từng chữ đọc cho cậu bé nghe.
Trận tuyết đến bất ngờ này cũng không thể trở thành vật cản của bọn họ.
Thẩm Nguyệt vịn tay lên khung cửa, say mê ngắm nhìn cảnh tượng này.
Nàng đã rất lâu không gặp Tô Vũ, bây giờ hắn ở ngay trong tầm mắt, giữa bọn họ chỉ cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/1996515/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.