Bắp Chân trầm mặc một hồi, hỏi: "Nương nhìn gì vậy?”
Biểu cảm của Thẩm Nguyệt vô cùng kỳ dị: “Con đừng nói chuyện”.
Bắp Chân vừa định động đậy, nàng lại nghiêm giọng dặn: “Đừng lộn xộn”.
Thẩm Nguyệt rất hiếm khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Bắp Chân, quả nhiên cậu bé không di chuyển nửa điểm, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Dường như cậu có sự kiên nhẫn vô hạn, hoàn toàn khác với những đứa trẻ hiếu động cùng tuổi khác, có thể một mực ngồi cùng Thẩm Nguyệt như vậy cho đến khi trời tối.
Sau đó vẫn là Thôi thị tiến vào khuyên nhủ: “Công chúa, người như vậy sẽ dọa đến đứa bé mất”.
Thẩm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện thái độ của mình đối với Bắp Chân quả thực có chút không đúng, bản thân Bắp Chân không làm gì sai trái cả.
Nàng chống khuỷu tay lên bàn, xoa xoa ấn đường, lạnh nhạt nói: “Ôm thằng bé ra ngoài cho Tiểu Hà trông, để nó tự mình chơi đi”.
Thẩm Nguyệt ngồi một mình trong thư phòng một hồi, hai tay nàng ôm trán, chỉ cần nhắm mắt lại, Tô Vũ và Bắp Chân sẽ vô duyên vô cớ luân phiên xuất hiện trong tâm trí nàng, cuối cùng gần như xếp chồng lên nhau.
Đối với sự tồn tại của Bắp Chân, Thẩm Nguyệt ít khi suy nghĩ vẩn vơ lâu như vậy, nàng tháo vát trong mọi chuyện nhưng duy chỉ trong vấn đề này lại thực sự mờ mịt ngu ngơ.
Hóa ra gần đây không chỉ có mình nàng nhìn Bắp Chân sẽ liên tưởng tới Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/1996498/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.