Tiu Hà kiến nghị: "Hay là người để cho tiểu công tử đến viện thái học đi, để cho đại học sĩ dạy dỗ tiểu công tử".
Ngọc Nghiên nói: “Ngươi nói nghe dễ như vậy, hoàng thượng sao có thể đồng ý được chứ?”
Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cũng không phải vào cung để hưởng phúc mà là đang bị giam lỏng.
Hoàng đế chắc chắn sẽ không tìm thầy đến dạy Bắp Chân chứ đừng nói đến chuyện để cho nó đến viện thái học nghe Tô Vũ giảng bài.
Đứa trẻ còn quá nhỏ để đi học, hơn nữa Thẩm Nguyệt ở trong cung tốt hơn hết là không có bất kỳ liên hệ nào với Tô Vũ.
Nhưng Thẩm Nguyệt phát hiện ra khi Tiểu Hà nói ra điều này thì nó đã trở thành một hy vọng xa vời trong lòng Thẩm Nguyệt.
Nếu Tô Vũ có thể dạy bảo Bắp Chân ngay từ đầu thì sau này Bắp Chân nhất định sẽ vĩ đại giống như hắn.
Thôi Thị là nhũ nương của Bắp Chân, bình thường vào ban đêm bà ta luôn chăm sóc hai mẹ con Thẩm Nguyệt.
Bắp Chân ngủ ở bên cạnh, Thẩm Nguyệt thì đang cầm một cuốn sách trong tay. Trong cung Thái Hòa còn lưu lại rất nhiều sách, phần lớn đều là chuẩn bị sẵn cho các hoàng tử bị phạt cấm túc, đương nhiên không phải mấy loại sách linh tinh bình thường, chẳng qua một lần cũng chưa được động tới, bây giờ Thẩm Nguyệt có thể dùng chúng để giết thời gian.
Thôi Thị nói: “Xin công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, đã muộn rồi, cẩn thận sẽ đau mắt”.
Thẩm Nguyệt không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn vào trang sách.
Bắp Chân đã ngủ say, nàng đang mặc một bộ tẩm y, tóc đen buông dài, toàn thân được bao phủ bởi một ánh sáng mềm mại.
"Công chúa có tâm sự sao?", Thôi Thị nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Nguyệt định thần lại rồi nói: "Nhị nương, ngươi thấy ta có nên đưa Bắp Chân đến viện thái học không?"
Thôi Thị cười nói: "Thì ra công chúa vẫn còn để trong lòng những lời nói của Tiểu Hà, nô tỳ cảm thấy đây cũng không phải ý kiến tồi".
Thôi Thị nói: “Tuy rằng công chúa không thể gặp đại nhân nhưng Bắp Chân thì không đến mức đó, để Bắp Chân tiếp xúc nhiều hơn với đại nhân cũng có lợi, chỉ cần công chúa không ra mặt là được. Cho dù hoàng thượng có nghi ngờ thì cũng không có cớ gì bắt lỗi. Chờ khi Bắp Chân tan học thì công chúa có thể làm như ngẫu nhiên nhàn rỗi đến đón tiểu công tử, sau đó còn có thể gặp mặt đại nhân thêm mấy lần".
Thẩm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự tương tư rồi nói: "Nhị nương, ngươi sắp thuyết phục được ta rồi, nhưng chuyện ta gặp mặt chàng ở nội cung thật sự không ổn".
"Công chúa không làm chuyện gì khác thường, chỉ đến đón Bắp Chân trở về, có gì mà không ổn chứ? Huống chi đại nhân ban đầu cũng là thầy của công chúa, gặp mặt chào nhau một tiếng cũng là lẽ thường. Trước khi hai người không ở cùng một chỗ, công chúa tránh mặt đại nhân là việc nên làm, nhưng bây giờ cả hai đều đang ở trong cung, nếu như công chưa còn trốn tránh thì mới khiến cho người khác dễ nghi ngờ".
Thôi thị còn nói: "Bây giờ hoàng thượng đang giam lỏng công chúa nhưng cũng không hoàn toàn cấm túc ở trong cung, chi bằng cứ sống đơn giản thoải mái thì tốt hơn".
Thẩm Nguyệt đặt sách xuống, xoa xoa mi tâm rồi nói: "Đã không còn sớm nữa, nhị nương, ngươi cũng đi ngủ đi".
Sang ngày thứ hai, Bắp Chân tiếp tục trêu chọc con cá sấu bên hồ. Đây dường như đã trở thành chuyện mà mỗi ngày nó đều phải làm.
Bởi vì cung Thái Hòa thật sự quá nhỏ bé và nhàm chán.
Thẩm Nguyệt cũng để cho nó đi.
Nàng cúi đầu vuốt ve cây sáo trúc bên hông, sau đó lại lấy nó ra nghịch trong tay.
Nàng chưa bao giờ rời khỏi cây sáo trúc này, ngày nào nàng cũng đeo nó trên người.
Thẩm Nguyệt vẫn còn nhớ khi ở hành cung Dạ Lương thì Tô Vũ đã từng nói ban đầu lúc hắn tặng cây sáo trúc này cho nàng vì hi vọng sẽ nghe nàng thổi nó lên.
Chỉ có điều tuy nàng vẫn luôn mang nó theo bên người nhưng chưa từng thổi nó lên.
Nếu bây giờ nàng thổi nó lên thì không biết Tô Vũ có nghe thấy hay không?
Thẩm Nguyệt đưa sáo trúc lên môi, từ từ thổi lên một khúc nhạc.
Tiếng sáo dịu dàng du dương, thấm đầy hoài niệm.
Nghe thấy tiếng sáo truyền ra từ cung Thái Hòa, người không biết có khi còn tưởng công chúa Tĩnh Nguyệt đang nhớ nhung phò mã, người mà nàng yêu thương nhiều năm nhưng cuối cùng lại phải hòa ly.
Tô Vũ đi ngang qua nghe thấy, hắn đã dừng chân lại rất lâu dưới những tán cây tùng bách.
Bắp Chân cũng chăm chú lắng nghe. Sau khi tiếng sáo kết thúc, nó vẫn ngồi lặng yên không nhúc nhích.
Thẩm Nguyệt đưa tay ra xoa đầu nó.
Nó ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Nguyệt đang mỉm cười với mình.
Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: "Hắn đã đặt tên cho con, tên chỉ có một chữ Tiễn".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]