Trên mặt Thôi thị không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hủy bỏ quan hệ phu thê, về sau không người nào có thể chen chân vào mối quan hệ của công chúa và đại nhân nhà bà ta rồi.
Thôi thị an ủi Ngọc Nghiên: “Nghĩ thoáng chút, đây đều là ý của Hoàng thượng”.
Chẳng biết có phải vì Thẩm Nguyệt bầu bạn hay không mà Bắp Chân ngày càng gan dạ, thường xuyên dắt Thẩm Nguyệt đi tới bên rìa hành lang, ngồi xổm trước lan can ngắm nhìn cá sấu bơi lội trong hồ nước.
Bộ da cá sấu kia khô cằn xù xì, dáng vẻ vừa xấu xí vừa hung ác, người lớn nhìn mà phát khiếp, còn cậu bé lại nhìn đến say sưa.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, sau đó cũng ngồi xuống ngắm nhìn cùng cậu bé.
Tiểu Hà không dám chủ quan, ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ: “Công chúa vẫn nên bế tiểu công tử nhích vào một chút, cá sấu trong nước rất hung dữ, nếu lát nữa nhảy khỏi mặt nước thì phải làm sao bây giờ”.
Lúc ấy, cá sấu kia từng nhảy khỏi mặt nước hai lần, đáng tiếc mặt nước cách sàn hành lang một độ cao nhất định, Bắp Chân từ ngồi xổm chuyển thành ngồi bệt, đôi chân nhỏ ngắn lơ lửng bên rìa, cá sấu làm thế nào cũng không chạm tới được.
Nhưng cảnh tượng này đã đủ để khiến lòng người run sợ rồi.
Ngọc Nghiên và Thôi thị thấy mà tim gan run rẩy, cũng gia nhập đội ngũ khuyên nhủ.
Thẩm Nguyệt nhìn Bắp Chân, như cười mà không phải cười, nói: “Lá gan không nhỏ nhỉ!”
Bắp Chân cúi đầu nhìn chằm chằm cá sấu đảo quanh bên dưới cậu bé, thỉnh thoảng lắc lư cái chân tựa như đang trêu chọc chúng nó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của ba người, cong môi mỉm cười, cũng không làm khó các nàng, phủi phủi y phục đứng dậy, chìa tay bế con trai lên, rời khỏi bên rìa.
Cá sấu trong hồ giống như không cam lòng, tức giận khuấy tung mặt nước.
Thẩm Nguyệt nói với Tiểu Hà: “Cá sấu này thích hợp sinh sống ở nơi ấm áp ẩm ướt, nếu thời tiết lạnh giá, chúng nó sẽ ngủ đông. Hiện giờ tuyết lớn liên miên không dứt, sông Dương Xuân ngoài cung còn đóng một tầng băng mỏng, sao chúng nó vẫn hoạt bát như vậy”.
Tiểu Hà nói: “Cá sấu có ngủ đông hay không nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là hồ nước này rất ấm áp, dù mùa đông lạnh thế nào cũng sẽ không đóng băng”.
“Vì sao?”
Tiểu Hà nói: “Nô tỳ nghe nói, để nuôi những cá sấu hung hãn này, Hoàng thượng đã lệnh cho thợ thủ công dẫn suối nước nóng vào trong hồ này từ rất sớm, cho nên nước trong hồ này luôn ấm áp hơn những nơi khác, dưới lòng đất có suối nước nóng chảy qua, sưởi ấm nơi sống của đàn cá sấu”.
Tiểu Hà còn nói: “Hơn nữa trong cung còn có người phụ trách chuyên môn đến nuôi dưỡng dạy dỗ chúng nó. Những cá sấu này rất hung hãn, nhưng vừa thấy người nuôi dưỡng đã lập tức trở nên dịu hiền ngoan ngoãn”.
“Còn có chuyện này sao?”. Thẩm Nguyệt thấy Bắp Chân nghe rất nghiêm túc, lại buồn cười nói: “Ngươi biết cũng rất nhiều”.
Tiểu Hà nói: “Cách vài ngày người nuôi dưỡng lại đến cho ăn một lần, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói. Nô tỳ còn nghe nói, chỉ có người nuôi dưỡng mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của chúng nó, cách thức cũng giống như nuôi chó giữ nhà vậy”.
Tiểu Hà cũng coi như là cung nữ khá gan dạ trong cung Thái Hòa. Người khác đều trốn tránh thật xa, nàng ta lại còn đi nghe ngóng những chuyện thế này.
Tuổi tác của Tiểu Hà và Ngọc Nghiên không chênh lệch là bao, thường hay tò mò với mọi chuyện. Trước đây mặc dù không cho Bắp Chân tới sát bờ nhưng nàng ta thấy Bắp Chân thi thoảng lại nhìn vào trong nước, thầm nghĩ chắc là tò mò, cho nên khi thấy bên kia có người đến cho ăn, Tiểu Hà đã đến hỏi thăm vài câu, biết được nhiều chút thì có thể kể cho Bắp Chân nghe nhiều chút.
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, nha đầu này cũng lanh lợi lắm, hỏi: “Ngươi còn biết cái gì?”
Tiểu Hà suy nghĩ, còn tỏ ra thần thần bí bí: “Vài ngày trước cung Thái Hòa có thích khách, thích khách kia muốn bắt tiểu công tử đi, có lẽ công chúa không biết, hình như chính là bị đám cá sấu này phát hiện. Cá sấu không yên phận, người cho ăn đi qua nhìn xem, sau đó nói là có người xông vào. Thị vệ vội vàng vào trong cung Thái Hòa, kết quả thật sự phát hiện ra thích khách”.
Cho nên đối với cá sấu trong hồ, Tiểu Hà sợ hãi nhưng không căm hận, dưới cái nhìn của nàng ta, nếu không phải cá sấu kịp thời truyền tín hiệu, thật sự để cho thích khách kia bắt Bắp Chân đi, chỉ sợ toàn bộ người trong cung Thái Hòa đều khó giữ được cái đầu.
Lúc trước Thẩm Nguyệt không phải chưa từng nghi ngờ, khinh công của Tô Vũ cực kỳ tốt, hắn đã có thể thuận lợi lẩn vào hoàng cung, sao khi đi ra lại bị thị vệ phát hiện.
Hóa ra là bại bởi đám cá sấu này!
Thẩm Nguyệt nói với vẻ sâu xa: “Quả thật còn tốt hơn chó giữ nhà”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]