Chương trước
Chương sau



Thẩm Nguyệt vừa định lên tiếng thì Tần Như Lương đã vuốt ve mái tóc nàng, ngón tay lướt qua những lọn tóc: “Đừng từ chối ta được không, ta cũng chỉ có yêu cầu này thôi”.

Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt thấy xót xa, sau cùng đành đồng ý: “Được, nếu người muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi. Chưa biết chừng hôm nào ta vui vẻ sẽ quay về đây vài hôm”.

“Được!”. Sau cùng, Tần Như Lương đành buông nàng ra, vòng tay dần trống rỗng, chỉ còn sót lại mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng. Hắn ta thu lại cảm xúc rồi nói: “Sắp đến trưa rồi, ăn cơm trưa rồi hẵng đi, chiều nay ta đưa cô vào cung”.

Thẩm Nguyệt không có lý do gì để từ chối.

Nàng theo Tần Như Lương ra khỏi Trì Xuân Uyển, ngang qua hậu hoa viên, dạo quanh hoa viên tiêu điều và đơn điệu, ngắm nhìn tuyết đọng trong vườn cây ngân hạnh trơ trọi, men theo lối nhỏ bên hồ, sau đó mới tới phòng ăn.

Trong phòng ăn có lò sưởi, ấm áp hơn bên ngoài.

Thấy hai người tiến vào, hạ nhân lục tục bày bữa trưa lên bàn, các món toàn là những món mà trước nay Thẩm Nguyệt thường ăn trong phủ.

Tần Như Lương vẫn như bình thường, không ngừng gắp thức ăn vào bát nàng, nói với nàng mấy câu có có không không.

Tận đến khi thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bữa cơm này mới kết thúc.

Tần Như Lương dặn quản gia đi chuẩn bị xe, quản gia ủ rũ nhận lệnh đi chuẩn bị. Từ trên xuống dưới cả phủ bị bao trùm bởi bầu không khí buồn rầu.

Sau khi ăn cơm trưa, Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng chuyển các rương đồ lên xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa trong phủ được sử dụng hết, Thôi thị và Ngọc Nghiên cùng hành lý ngồi một xe, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ngồi xe còn lại.

Tuyết rơi nên đường sá trơn trượt, thế nên xe đi rất chậm. Trong xe lắc lư chao đảo, hai người im lặng hồi lâu không nói nên lời.

Đợi khi đến cửa cung, Thẩm Nguyệt định xuống xe, Tần Như Lương đột nhiên kéo nàng lại: “Sau khi vào cung, mọi việc phải cẩn thận. Trong cung quan hệ phức tạp, phải biết dùng nhân tâm, tuyệt đối không thể lỗ mãng hay làm bậy đâu đấy”.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết điều này!

Tần Như Lương không nỡ buông nàng ra, một bàn tay khác xòe trước mặt nàng. Khi trông thấy thứ trong lòng bàn tay hắn ta, Thẩm Nguyệt sững người.

Đó là cây trâm cài có tua rua mà trước đó Tần Như Lương mua cho nàng khi cả hai tới cửa hàng trang sức. Trang sức của Thẩm Nguyệt không nhiều, ngoài cây trâm bằng ngọc ra thì cây trâm tua rua này cũng thường được sử dụng.

Thế nhưng nó rơi vào tay Tần Như Lương từ khi nào, Thẩm Nguyệt không hề có ấn tượng.

Tần Như Lương hỏi: “Thứ này, cô không cần nữa à?”

Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là cần chứ”.

Nàng đang định giơ tay ra nhận thì Tần Như Lương đã trở tay cài nó lên tóc nàng: “Để ta giúp cô cài lên. Sau này đừng làm mất nữa, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm lại như lần này đâu”.

Thẩm Nguyệt cố gắng nhếch khóe miệng: “Ta sẽ cẩn thận hơn”.

Có lẽ nàng không quá để tâm những thứ này, nhưng Tần Như Lương lại rất để bụng. Không phải không nỡ khiến hắn ta thất vọng, mà là không nỡ ngó lơ phần tình cảm này.

Bàn tay của Tần Như Lương đã buông ra.

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy, ta đi đây. Ngày sau sẽ còn gặp lại”.

Nàng xuống xe ngựa, dẫn theo Thôi thị và Ngọc Nghiên từng bước tiến vào cửa cung. Sau khi đi xa rồi, Thẩm Nguyệt dừng chân, ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy Tần Như Lương đứng bên xe ngựa. Nàng không thấy rõ gương mặt hắn ta, chỉ còn trông thấy một bóng đen.

Nơi này tường đỏ ngói xanh, thâm cung hậu viện khiến người ta thấy áp lực hơn cái lồng như kinh thành nhiều, giống như bị nhốt vào một cái lồng nhỏ hơn trong cái lồng to.

Sau khi tiến cung gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt dọn vào cung Thái Hòa. Thôi thị và Ngọc Nghiên là thị tì bên cạnh nàng, tất nhiên cũng phải ở lại.

Sự việc thích khách ở cung Thái Hòa đã bị dập tắt, vết máu trên khoảnh đất trống trước cung cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mảnh giáp và y phục nổi trên mặt hồ đã được vớt lên, mặt hồ bình lặng trở lại.

Nhưng với cung nhân của cung Thái Hòa, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.

Không có một nơi nào có thể nguy hiểm hơn cung Thái Hòa được bao quanh bởi hồ cá sấu này nữa. Cung nhân được phái tới nơi này thường là những người không được coi trọng, hoặc từng đắc tội với bề trên, cũng có thể là không tiền, không quan hệ.

Những cung nữ và thái giám khôn khéo hay được yêu thích, nào ai muốn tới nơi này phục vụ Tĩnh Nguyệt công chúa không được sủng hạnh và con trai của nàng chứ, chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.

Nhưng Bắp Chân không hề bị ảnh hưởng. Bởi vì Thẩm Nguyệt đến đây, nó được gặp lại Thôi thị và Ngọc Nghiên, hiển nhiên vô cùng vui mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.