Rõ ràng chính hoàng đế là người đã khiến hắn trở nên như vậy nhưng hắn vẫn phải đến gặp hoàng đế để tạ ơn. Thẩm Nguyệt biết đây chẳng qua chỉ là một chuyện thoáng qua đối với hắn, Tô Vũ sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy áp lực, ngược lại còn có thể tỏ ra thản nhiên hơn bất kỳ ai khác.
Nếu như đổi lại là nàng thì nàng vẫn có thể tâm bình khí hòa để nói lời tạ ơn kẻ thù, dù sao nàng cũng đã khác xưa, tâm tình đã trở nên trầm ổn hơn không ít.
Nhưng nàng phát hiện ra chính mình lại không thể chịu đựng được cảnh Tô Vũ phải cúi đầu trước người khác.
Thẩm Nguyệt cau mày rất nhẹ, rất nhanh liền bình thường trở lại, nàng nói: "Vậy bây giờ chàng chuẩn bị tiến cung hay là đã tiến cung rồi?"
Tô Vũ thu vào trong tầm mắt tất cả những phản ứng của nàng, sau đó khẽ nhướng mày nói: "Ta vừa mới tiến cung trở về. Nàng nghĩ ta không nên tiến cung tạ ơn hay sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ cảm thấy ông ta không xứng".
Tô Vũ cười nói: "Vậy thì ai xứng?"
"Ai cũng không xứng", Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, thấy hắn tỏ ra sung sướng liền khẽ kéo vạt áo của hắn lai rồi nói tiếp: "Chàng có lạnh không? Còn nói là tiện đường vừa hay đến đây, từ trong cung đi đến đây rõ ràng phải đi một đường vòng lớn. Vào trong uống chút trà nóng đi".
Tô Vũ nắm lấy tay Thẩm Nguyệt đưa lên môi mình, rồi hắn khẽ cúi đầu xuống, đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/1996417/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.