Mặc dù đầu đau kinh khủng, nhưng khóe môi Tô Viên vẫn nở một nụ cười: "Em muốn được gả cho anh, Ngạn, sau này, em sẽ là một người vợ tốt, chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
Đầu, thật là đau khiến tầm nhìn của cô trở nên hơi mờ. Nhưng ngón tay cô vẫn run run cầm chiếc nhẫn, đưa chiếc nhẫn vào ngón áp út trước mặt anh.
Đeo nhẫn tượng trưng cho sự cam kết trọn đời.
Đây là thỏa thuận giữa cô và anh
"Viên.. em đã nhớ hết lại rồi sao? Em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?" Mục Ngạn sững sờ nhìn Tô Viên, tựa hồ không thể tin được tất cả hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
"Ừm.. em đã nhớ tất cả rồi." Tô Viên cúi xuống, áp đôi môi mình lên đôi môi mỏng của anh, "Em nhớ tất cả những kỉ niệm của chúng ta.. Ngạn, em sẽ không để anh.. đau lòng.. sẽ không bao giờ.."
Đầu, thật đau.
Như thể không còn chịu đựng được cơn đau dữ dội nữa, cô nhắm mắt lại và ngã về phía trước.
Tô Viên cảm thấy toàn thân chìm trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, và được ôm chặt.
Khi tỉnh lại nhất định cô sẽ nói cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào!
Cô sẽ cùng anh đi trên con đường tương lai.
Cô và anh sẽ có một tương lai rất hạnh phúc..
* * *
Tô Viên cảm thấy như thể cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314450/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.