Lần trước khi cô ngủ quên trên xe, Mục Ngạn đã ôm cô vào nhà, lần đó cô đã để quên quần áo mà cô mua định tặng cho Vương Dũng Bân trên xe của anh, hôm nay anh gọi điện thoại đến tìm cô.
"Nếu em muốn lấy lại quần áo, thì trực tiếp đến chỗ của anh lấy."
"Bây giờ?" Tô Viên sửng sốt, lúc này đã hơn tám giờ tối.
"Đúng, nếu như em không đến lấy, thì anh sẽ vứt chúng đi."
"Này, đừng vứt đi! Em sẽ đến ngay!" Cô vội vàng nói, dù sao bộ đồ này cũng có giá bằng nửa tháng lương của cô, không thể để bị vứt đi được.
Khi cô ra khỏi nhà thì đã có xe chờ trước nhà cô, sau khi cô lên xe, họ đưa cô đến Mục gia.
Tô Viên đi theo đến một căn phòng, người đàn ông đưa cô tới gõ cửa hai lần, sau đó nói với cô: "Cô Tô, anh Mục đang đợi cô ở bên trong."
Tô Viên đẩy cửa bước vào phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bộ âu phục.
"Em đến đây nhanh hơn so với anh nghĩ."
Tô Viên cắn môi, đưa chiếc áo khoác trong tay cho anh, "Áo của anh đã giặt sạch rồi."
Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo mà cô đưa, cúi đầu nhìn như đang suy nghĩ điều gì.
Tô Viên khẽ cắn môi, "Vậy anh có thể trả đồ cho em chưa?"
Hàng mi dài khẽ run, anh ngẩng đầu lên, "Em thật sự để ý đến bộ đồ kia sao?"
"Anh Vương hai ngày nữa sẽ trở về, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314443/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.