Sau khi điều trị một thời gian, tình trạng của Tô Viên cũng tốt hơn so với lúc trước, cô cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Quan Xán Xán lái xe đến đón cô về nhà, Mục Ngạn cũng cho xe chạy theo phía sau, sau khi Tô Viên và gia đình cùng Quan Xán Xán bước ra khỏi xe đến trước cổng nhà, thì anh cũng bước xuống theo.
"Cậu Mục!" Bố Tô dừng lại, đi tới trước mặt Mục Ngạn nói: "Đây không phải bệnh viện, sức khỏe bây giờ của Tô Viên cũng tốt hơn rồi, con bé cũng đã không còn nhớ chuyện giữa nó và cậu, vậy thì tôi nghĩ việc này nên chấm dứt tại đây thôi, nhà họ Mục các người, chúng tôi với không tới."
Mục Ngạn sắc mặt tái nhợt, Tô Viên nghe xong lại không nhịn được kêu lên: "Ba!"
Bố Tô trừng mắt nhìn con gái.
Tô Viên có chút ngượng ngùng nhìn Mục Ngạn, nhưng anh lại thản nhiên nói: "Được, cháu hiểu rồi, vậy cháu chỉ đưa tới đây thôi." Nói xong, anh cũng không có đi lên phía trước.
Khi Tô Viên theo bố mẹ vào nha, cô quay lại và thấy anh vẫn đứng đó. Không hiểu sao cô có cảm giác chua xót, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
* * *
Khi Quan Xán Xán từ nhà Tô Viên đi ra thì phát hiện Mục Ngạn vẫn đứng đó, chưa hề rời đi.
Cô khẽ thở dài bước lên trước, "Hai bác vẫn còn có thành kiến sâu sắc với anh, chuyện này vẫn cần chút thời gian để giải quyết." Nhưng quan trọng nhất là xem trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314439/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.