Chỉ trong chốc lát, hai bên mặt của Hồng Kiến Viện đã sưng đỏ lên, khóe miệng thậm chí còn bị rách chảy máu, nhưng Mục Ngạn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Xung quanh không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Tô Viên ngơ ngác nhìn Mục Ngạn, cô biết anh đang đứng ra bảo vệ cô, hai người họ, chưa tính là bạn bè, nhưng anh lại sẵn lòng giúp cô. Ngược lại, những người xung quanh luôn khăng khăng nói là bạn tốt của nhau, nhưng lại chẳng có ai dám đứng lên vì cô.
Những cái tát này đã xua tan sự tủi nhục và uất ức trong lòng Tô Viên, khiến cô có chút kinh ngạc, có chút vui mừng, lại càng cảm động.
Thậm chí, cho dù anh ra tay giúp đỡ cô chỉ bởi cô là bạn của Xán Xán cũng không sao.
"Mục Ngạn, cám ơn anh, nhưng tát như thế đã đủ rồi."
Động tác của Mục Ngạn dừng lại, Hồng Kiến Viện bị đánh gần như không nói nên lời, gương mặt trắng bệch.
"Đủ rồi?" Mục Ngạn quay đầu hỏi cô.
"Vâng.. Nếu tiếp tục tát, lòng bàn tay của anh cũng sẽ đau." Cô gãi đầu nói, dù sao Hồng Kiến Viện cũng chỉ tát cô hai cái, Mục Ngạn ít nhất cũng tát anh ta hai ba chục cái rồi.
Mục Ngạn ánh mắt lóe lên, sau đó buông Hồng Kiến Viện ra. Ngay lập tức, anh ta liền mềm nhũn ngã xuống đất, Chu Anh nhanh chóng chạy lên đỡ anh ta.
Mục Ngạn nhìn Hồng Kiến Viện, "Vừa rồi tôi vừa đánh cậu, cho nên tôi cũng cần phải trả tiền viện phí cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314346/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.