Nhìn thấy thuộc hạ của mình không dám tiếp tục động thủ, cô ta trừng mắt nhìn Tô Viên, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha của cô ta.
"Cha, con đang ở quán bar bị người ta ức hiếp, cha mau cho người đến đây đi."
Cha của cô ta biệt danh là anh Bưu, là một tên xã hội đen nổi danh chiều chuộng con gái, nhiều người quen biết ông ta bây giờ quay sang dùng ánh mắt lo sợ nhìn Tô Viên và Mục Ngạn, cảm thấy lần này hai người bọn họ tiêu rồi.
Anh Bưu trong giang hồ có không ít anh em, thậm chí những người có tiền đều có quan hệ tốt với ông ta.
Còn cô, lại bị người phụ nữ kia liếc nhìn, người đánh thuộc hạ của cô ta không phải cô, cô ta việc gì phải nhìn cô như thế chứ.
Tô Viên nói với cô ta: "Nếu như cô không muốn bị làm cho khó coi, vậy thì bây giờ cô nên rời khỏi đi."
"Muốn tôi đi sao? Cô nghĩ cô là ai? Kêu tôi đi là tôi phải đi à? Nếu như cô biết điều, thì bây giờ nhanh chóng cút đi cho tôi, nếu không một lát nữa cha tôi đến, thì có khi cô không được lành lặn mà ra khỏi đây đâu."
Cô nhìn sang Mục Ngạn, trong lòng nghĩ thầm, được thôi, một lát nữa để xem ai mới là người không lành lặn mà ra khỏi.
Cô không nói gì thêm, tay vẫn giữ chặt lấy tay của anh, không để anh tiếp tục đánh người.
Mục Ngạn nhìn cô.
"Vẫn chưa chịu buông tay à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.