Mục Ngạn cũng không để ý Tô Viên nữa, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính bản thân mình.
Không thể yêu, đến cuối cùng vẫn là không thể yêu sao?
Xán Xán chỉ xem anh như một người bạn, ân nhân, bạn tâm giao, nhưng chưa bao giờ xem anh như người yêu. Là do anh gặp cô quá muộn sao? Hay là do lúc đầu không nên vì mục đích mà tiếp cận cô.
Nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh hy vọng rằng vào khoảng khắc những năm tháng thanh xuân vườn trường ấy, lúc anh mới vừa nhập học, vẫn là sự tình cờ gặp gỡ nhau, cô sẽ lại giúp anh nhặt lên những tờ giấy viết nhạc, cô lại vô tình va vào anh..
Cho dù bất kể trong trường hợp nào cũng tốt, anh có thể gặp cô sớm hơn và anh cũng sẽ không vì bất kỳ mục đích nào để tiếp cận cô.
Nhưng anh biết rằng, anh của lúc đó bị nụ cười rạng rỡ và tính cách kiên cường của Xán Xán thu hút, sau đó anh mơ một giấc mơ anh và cô có thể viết lên một câu chuyện tình đẹp.
Mục Ngạn khẽ cười, nụ cười có chút vỡ vụn, anh nhìn về khoảng đen mù mịt bao phủ mặt sông, sau đó xoay người rời đi.
"Anh đi đâu thế?" Tô Viên đi bên cạnh anh, cố gắng bước kịp bước chân của anh.
"Tùy ý đi dạo." Không có bất kỳ mục đích gì cả, chỉ là không muốn cứ đứng ở đó mãi.
Tô Viên nhìn đồng hồ, hiện tại đã mười giờ tối rồi, anh cứ tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314336/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.