Vừa mới chớp mắt được một lúc, không ngờ lăn qua lăn lại mặt trời đã chiếu đến mông rồi. 
Theo thói quen vơ lấy điện thoại ở cuối giường, ai ngờ vừa cầm lên đã mãnh liệt đổ chuông, âm thanh lớn khiến Trình Doãn suýt nữa thì tuột tay. 
"Đệt..." 
Màn hình nhấp nháy, hàng chữ "Lão Lưu Manh" đập vào mắt, Trình Doãn tỉnh cả ngủ. 
"Vừa dậy à?" 
Trình Doãn vỗ hai tay vào má, miễn cưỡng lắm mới tỉnh táo hoàn toàn, lại vuốt qua loa mái tóc dài, lúc này mới miễn cưỡng cầm điện thoại lên. 
"Vâng." Trình Doãn vẫn còn giọng mũi, thanh âm lại khàn khàn. 
Vì thế, toàn thân Dụ Ngôn Gia cứng ngắc. 
Anh hắng giọng vài cái. "Ba em sao rồi?" 
Trình Doãn hơi ngạc nhiên. "Anh biết rồi?" 
"Quan tâm chút là biết, dù sao cũng là ba vợ." Người đàn ông trả lời thành thật. 
Cmn, sao hai chữ "ba vợ" lại ngọt thế này? 
"Em ở bệnh viện đến nửa đêm?" 
Sắc mặt Trình Doãn trầm lại, chuyện này liên quan đến Ưu Thành Nhan, Trình Tống ở nhà chứ không phải bệnh viện. 
Trừ phi... 
"Em cảm thấy mình đang bị giam lỏng." 
Ngữ điệu Dụ Ngôn Gia không đổi. Nghiêm nghị, ung dung... còn có chút ngang tàn. 
"Không muốn em ở cùng với người đàn ông khác." 
"..." 
Được rồi, lão lưu manh biết dỗ ngọt rồi! 
Dù sao cũng biết, phàm chuyện gì nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ cần anh muốn thôi. 
"Vậy nên ngày mai em không đến chỗ anh được." 
"Đừng đánh trống lảng." Thanh âm nghiêm nghị cảnh cáo. 
Trình Doãn bất mãn. "Em có sao?" 
"Vậy đêm qua có chuyện gì không?" Ngữ khí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em/474369/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.