Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, còn có tinh dầu làm dịu, trần nhà trắng muốt, cửa sổ mở lớn chỉ che một chiếc rèm mỏng màu trắng. Một nơi rất quen thuộc... 
Trình Doãn đang nằm trong bệnh viện. 
"Trong người thấy sao rồi?" 
"Đầu hơi đau, eo hơi mỏi, người hơi lạnh." 
Dụ Ngôn Gia nhíu mày, thật sự bước đến bên giường cô, kéo cao chăn lên đến ngực. 
Trình Doãn nhìn anh, phì cười. "Tôi đùa đấy!" 
Đôi mày rậm nhíu lại một ít, không hề cảm thấy buồn cười. 
Dụ Ngôn Gia hỏi. "Em đã uống gì trước khi quay phim?" 
Trình Doãn không hiểu ý anh lắm. 
"Diệp Hạo nói trong máu có một lượng thuốc an thần, loại đặc chế, khiến cơ thể rơi vào tình trạng bất động nhanh nhất có thể." 
Anh ngừng một lát, chậm rãi bổ sung. "Nhiều hơn có thể gây chết người." 
Trình Doãn rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao lúc chìm trong hồ nhân tạo, cô lại thấy ảo giác như thế. 
"Xem như tôi mạng lớn rồi." Ánh mắt cô gái long lanh, nhìn người đàn ông bên giường nhiều hơn một chút. "Anh giống như thần hộ mệnh của tôi vậy, rất kịp lúc." 
Nghe được những lời vui vẻ này từ miệng cô, Dụ Ngôn Gia ít nhiều cũng cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn. 
Cô làm sao biết được anh đã nóng lòng muốn gặp cô đến thế nào chứ? 
Cô làm sao biết được khoảnh khắc chờ đợi cô ngoi lên khỏi mặt nước kết thúc cảnh quay, tim anh như bị treo lủng lẳng đến mức nào đâu? 
"Đây không phải sự cố kỹ thuật." 
Trình Doãn gật gù, cô bị bỏ thuốc an thần lúc nào không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em/474317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.