"Con làm sao thế? Ngày xưa lúc bé, con toàn đòi ngủ với cậu ta cơ mà? Vì cớ gì bây giờ người đến lại đuổi đi?"
Trình Doãn: "..."
Ánh mắt to tròn được mở rộng đến cực điểm, ngay cả hô hấp cũng hẫng đi một nhịp.
"Mẹ nói gì cơ?"
Trình Doãn đòi ngủ với hắn? Đòi ngủ với Dụ Ngôn Gia?
Lưu Giang phì cười. "Con bé này! Trình gia có giao tình với cậu Dụ từ lâu rồi, mấy lần cậu ấy đến nhà chơi, con toàn đòi cậu ấy ở lại cơ mà? Quên rồi sao?"
Có nhớ đâu mà quên hả mẹ?
Trình Doãn vừa ngẩng đầu, ngay lập tức va phải ánh mắt lộ rõ ý cười của Dụ Ngôn Gia. Anh lễ phép mời Lưu Giang ngồi xuống trước, sau đó bản thân mới ngồi xuống phía đối diện, điệu bộ tự nhiên như đang ở nhà mình.
Hai tai Trình Doãn nóng như lửa đốt.
Chết tiệt! Đây là cảm xúc của nguyên chủ! Là cảm xúc của nguyên chủ, không phải cô!
Cô nhìn về phía Lưu Giang, có lẽ bà cho rằng cô và Vương Tần Lâm sớm muộn cũng sẽ kết hôn. Vì vậy đã coi tình cảm của Trình Doãn đối với Dụ Ngôn Gia chỉ là lòng cảm mến bình thường.
Nhưng cảm xúc của thân thể này quá mãnh liệt, đặc biệt lồng ngực trái, tim đập cực kỳ nhanh...
Thôi bỏ đi, Dụ Ngôn Gia không hiểu lầm Trình Doãn thích anh ta là được.
Bữa cơm diễn ra rất thoải mái. Nói thoải mái nhưng chỉ có mẹ cô và Dụ Ngôn Gia cảm thấy vậy, còn Trình Doãn, cô cứ đưa mắt canh chừng người đàn ông đối diện liên tục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em/474287/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.