Ráng chiều vàng nhẹ, màu nắng vàng cam phủ lên bốn phía, nhuốm màu lên từng hàng cây bạch dương cao ngất. Dưới tán cây, bước chân cô gái mang giày bệt chậm rãi từng bước. Hiện giờ đã sang tháng thứ tám.
Tháng tám, là mùa của ấm áp, là mùa của yêu thương, là mùa của đoàn tụ.
Gương mặt cô gái có chút nhợt nhạt, ánh mắt đau đáu nhìn ra phía xa, Lạc Lạc định về quê thăm bà nội, nhưng cô đã bỏ lỡ chuyến tàu rồi.
Ngồi ở trạm kế tiếp, xung quanh ồn ào đã dịu đi không ít, Lạc Lạc thở dài, nhìn về hướng đi của đoàn tàu.
Cô muốn về nhanh hơn một chút.
Lạc Lạc chống tay vào cằm, khuỷu tay dựa vào đầu gối, nhìn hình dáng đứa trẻ đứng ở bên kia đường ray, bất giác mỉm cười.
Không có tàu chạy, không có hình dáng đứa bé, tất cả đều là Trình Doãn tưởng tượng ra.
Bên tai vang lên tiếng ù ù, giây tiếp theo, chiếc Icon Sheene đã xuất hiện ngay trước mắt cô.
Chàng trai gạt chân chống xe, tháo mũ rồi vuốt qua loa mái tóc dài, gương mặt lấm tấm mồ hôi. "Anh đưa em về nhà."
Lạc Lạc đứng bật dậy, tay cầm túi xách rồi chạy một mạch đi.
"Lạc Lạc!"
Cô gái bị giữ lại, nét mặt ấm ức, giống như ngay giây sau có thể khóc ngay được. "Em... không sống được bao lâu nữa..."
Chàng trai gắt gao ôm chặt lấy cô, không đợi cô nói hết câu, cổ họng anh đã bắt đầu nghẹn lại. "Anh biết... anh biết... chúng ta về thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em-2/2582945/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.