Cả hội trường chỉ vì một câu nói này mà kinh động thị giác, đồng loạt xôn xao.
"Doãn Doãn... em vẫn đang diễn đúng không?" Chiếc nhẫn vừa chạm đến ngón áp út đã bị hành động rụt tay lại của cô mà rơi xuống, nổi bật trên tấm thảm nhung màu đỏ sẫm.
Cổ họng Trình Doãn nghẹn lại, tựa như bị ai đó bóp lấy. "Anh không diễn mà đúng không? Em cũng không diễn... những gì anh thấy là thật, những gì anh nghe cũng là thật..."
Từ góc nhìn của cô, sắc mặt Dụ Ngôn Gia tái đi đến đáng sợ, gân xanh nổi đầy trán. Cảm giác bây giờ... giống như mọi thứ đã nắm được trong tay nhưng lại không thể giữ lấy...
Mất mát tột độ.
"Chúng ta vẫn đang rất tốt. Doãn Doãn... tại sao?"
Trình Doãn run rẩy nhìn anh, hốc mắt đỏ ngàu.
"Phải... chính vì mọi thứ quá tốt đẹp mới khiến em cảm thấy không chân thực. Ngôn Gia, anh rất tốt, là em không xứng với anh..."
Có câu nói...
Trong chuyện tình cảm, cấm kỵ nhất chính là cảm xúc mập mờ. Nếu ban đầu không rõ ràng thì dù có cố gắng thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Quan hệ của hai người, dùng một đêm rực tình để đổi lấy, lấy dục vọng làm điểm tựa. Dù cả hai có rõ ràng thế nào đi nữa, cũng chẳng thể thắng nổi hai chữ ranh giới.
Cô có thể cùng anh đi đến giờ phút này, âu cũng là sống trong cái tự tin, kiêu ngạo nửa đời trước của Đàm Ngư. Nhưng thực khác mộng, điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em-2/2582894/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.