Chương trước
Chương sau
Hai cha con lâu ngày gặp lại, trong trường hợp không bị người khác quấy rầy, đáp án sẽ là cái gì?
Không biết.
Dĩnh Hạ đến bây giờ vẫn còn bởi vì cha thình lình xuất hiện, làm cho cậu quá sức khiếp sợ, mà bị rơi vào trạng thái thất lộn lạc phách, chỉ biết được mình bị đẩy lên xe, rất khó có khi được cha đích thân lái, rời khỏi nội thành chạy ra ngoại ô.
Vẻ mặt của cha lãnh khốc, nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, Dĩnh Hạ trộm nhìn nghiêng nghiêng từ một bên, bề ngoài của cha không có gì thay đổi lớn, gương mặt gầy hơn một chút, hai năm qua có lẽ rất bận rộn? Nhưng mà, cha vẫn như vậy, mạnh mẽ, cười thế, rất mạnh.
Hơn nữa lại một lần nữa giải cứu cậu ra khi cậu bị người khác áp bức, trong lòng Dĩnh Hạ vui lắm, không nhịn được nên khóe môi cong cong lên thành nụ cười.
“Cười cái gì?” Thình lình bị chất vất.
“Dạ không, không có gì.”
Dĩnh Lạc tiếp tục lái xe, lúc này Dĩnh Hạ mới chú ý, xe đang đi hướng vào con đường đi lên núi, mặt đường rộng rãi bằng phẩng, trên đường xe cộ qua lại cũng rất nhiều, có thể thấy được nơi này cũng không hẻo lánh, vùng núi vào đêm, những ngọn đèn trên sườn núi lấp lóe.
Dĩnh Hạ nhớ có một lần đi cắm trại ở đây, Quí Xuân nói trên núi có rất nhiều quán bán đặc sản gà rừng, cuối tuần có rất nhiều khách du lịch đến đây, nhưng mà hơn một giờ đên, cũng đã đến thời điểm yên tĩnh nhất rồi.
Nhìn chiếc xe chạy chầm chậm lên cao, người qua lại trên đường càng lúc càng ít, đèn xe hắt lên vách núi tối đen, lâu lâu có vài con vật nhỏ chạy qua, trong lòng Dĩnh Hạ không khỏi tự đặt câu hỏi.
“Cha… Nơi này rất, hẻo lánh…”
Ngụ ý là, hay là trở về thôi.
Dĩnh Lạc chạy lòng vòng quanh con đường nhỏ lên núi, sau khi đi đến một khu vực trống trải tương đối bằng phẳng ở sườn núi thì tắt đèn xe, nhưng chưa tắt máy.
Bên cạnh sườn núi có hai cây cổ thụ, cỏ dại mọc thành bụi, ngoài kia là vực đá, phía sau là một con đường nhỏ chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, nhìn xuống dưới vực, ánh đèn bên dưới giống như một biển sao, nếu không phải lo lắng cho tình trạng quỉ dị trước mắt, nơi này chắc chắn là nơi thưởng thức khung cảnh đêm khuya rất tuyệt vời.
Trăng thanh gió mát, ánh trăng rọi vào trong xe, không có đèn vẫn sáng ngời.
Dĩnh Hạ thả lỏng tâm tình xuống, thì ra cha đưa cậu đi ngắm cảnh mà thôi, đang muốn xuống xe, lại bị Dĩnh Lạc kéo trở về.
“Cha? Ô —? bị kéo vào khuôn ngực nóng ấm, một đôi môi nóng rực phủ xuống.
Đã rất lâu, tưởng nhớ nụ hôn này đến quay quắt, tiếng rên rỉ mật mờ bị cha cưỡng chiếm, nhưng khi hai đôi môi quấn quít giao triền, lọt ra tiếng rên trầm thấp, cha con lâu ngày gặp lại liền rơi vào trận kích tình trong nụ hôn ngọt ngào.
Tiếp xúc quá mức mãnh liệt, Dĩnh Lạc ngay cả hơi thở đứt quãng cũng mặc kệ, chỉ hướng đến việc giao hòa, đem môi con mút đến sưng mọng đỏ hồng, hai đầu lưỡi quấn quít vào nhau phát ra âm thanh *** mĩ.
Đôi môi mềm mại ôn nhuận nếu đã dâng lên khai vị, sẽ dẫn đến sự thèm khát đối với món chính, ai kia quá đói khát cũng đã không thể tự ức chế, đem tất cả quần áo của thời đại văn minh kéo ra ngoài, ra sức giương nanh múa vuốt mà cắn mút, thẳng đến khi mùi rỉ sắt tan ra nơi đầu lưỡi mới biết được đã cắn bị thương đôi môi con.
“Uhm uhm…” Đau quá.
Tự chuốc lấy, Dĩnh Lạc thật muốn, hai năm trôi qua, con vẫn không học được cách tự bảo vệ mình, vốn là trừng phạt xứng đáng.
Mùi máu khơi mào bản năng nguyên thủy của hắn, đúng vậy, chính là dục vọng ăn tươi nuốt sống con mồi như thế này, làm cho hành động cắn mút của hắn càng không thể khống chế, rõ ràng là đã nghe thấy bé thỏ đem tiếng khóc đáng thương nuốt nuốt vào bụng, lại không ngừng được.
Cấu xé, gặm cắn, nhấm nháp mùi máu ứa ra từ da thịt, ngay cả xương cốt cũng phải cắn nuốt không còn một mẩu, mới là phương thức mà Dĩnh Lạc hắn yêu thương người khác.
Có nước rơi vào trong miệng, có vị mằn mặn, chính là hai dòng lệ của Dĩnh Hạ, Dĩnh Lạc rốt cuộc mới buông con ra, đình chỉ khao khát cồn cào lại.
Nương theo ánh trăng soi ngoài cửa sổ, hắn nhìn con, đôi mắt to tròn trong veo ngập đầy nước, tràn ra khóe mắt, nụ hôn sâu làm cho mặt con hồng hồng, lộ ra vẻ ngọt ngào ôn nhuận như ngọc.
Con có thay đổi, người cao hơn một chút, bộ dáng thiếu niên ngây ngô cũng đã lột xác, gò má mũm mĩm của trẻ con cũng đã bớt đi, ngây thơ ít đi tuấn tú nhiều lên, xinh đẹp khảm vào trong tim cha.
Bởi vì càng lúc càng xinh đẹp, mới khiêu khích mơ ước của những kẻ trăng gió khác, bất quá, máu thịt này chỉ thuộc về hắn, chỉ cho phép mình xâm chiếm, những người khác ngay cả ngửi thấy mùi hương cũng không có phần.
Nghĩ đến đây, trong lòng kẻ làm cha lại thấy cáu, túm lấy tóc sau gáy con nắm chặt, hung tợn.
“Biết con làm sai cái gì chưa?”
Da đầu Dĩnh Hạ bị kéo căng ra đau đớn, cổ cũng bởi vì vậy mà ngả ra sau rất không thoải mái, dưới lại tình huống này còn phải tìm câu hỏi, thật sự làm khó cậu rồi, may mà nghĩ đến mới mấy lời chỉ trích của cha lúc nãy, cậu mới nuốt nuốt nước miếng, trả lời khó khăn.
“Con, con không bảo vệ tốt bản thân…”
“Tiểu Hạ bảo bối…” Dĩnh Lạc hỏi: “Trẻ con không ngoan thì phải trừng phạt như thế nào?”
“Cha, đừng…” Dĩnh Hạ lại muốn khóc, thật vất vả mới chờ được đến ngày cha về, không nghĩ đến lại chọc cho cha tức giận, cậu cũng không biết phải làm sao.
Điều Dĩnh Lạc mong nhớ ngày đêm chính là muốn nhìn thấy bộ dáng bi thảm hề hề cùng đôi mắt đỏ hồng của con, phản ứng này chính là rất hợp ý hắn, cả người lập tức nóng nực, thứ bên trong quần lót ngo ngoe nóng nảy, lập tức điều chỉnh lại ghế ngồi, kéo phăng quần, côn thịt được giải phóng lập tức dựng đứng, to lớn mạnh mẽ, gấp gáp không chịu được.
“Chỗ này của cha cũng rất tức giận, dùng miệng của con ngoan ngoãn xin lỗi đi.” Chỉ xuống bên dưới.
Đây, đây là đang nói cái gì? Dĩnh Hạ cho tới bây giờ vẫn không có chịu được những lời *** tà thân mật như thế này, vừa bẽn lẽn lại vừa xấu hổ, cả người lùi ra sau, nhưng đã quên, tóc vẫn còn bị tay cha túm lại, có di chuyển cũng không nhúc nhích được.
“Nào.”
“Ở đây, ở đây là ở ngoài… Không tốt…”
“Cho dù có là ở ngoài, có quỉ ở đâu đến xem?” Dĩnh Lạc giễu cợt một tiếng: “Cho dù có người nhìn lén, con sợ cái gì hả?”
“Thật sự không được…” DĨnh Hạ không ngờ mặt cha lại dày như vậy, ở ngoại ô trống trải như vậy làm mấy chuyện loạn thất bát tao, cậu nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nam căn của Dĩnh Lạc cương cứng đến phát đau, đầu óc chết tiệt của con hết lần này đến lần khác cứ như vậy, nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng mọng đỏ bừng, thật sự là chịu không được, mạnh bảo ra tay, đè đầu con thẳng xuống dưới, đem thứ kia của mình đâm thẳng vào, thô bạo đâm vào trong miệng.
“Côn thịt này của cha hai năm nay cũng không có ăn vụng, con an ủi nó tử tế đi.”
Dĩnh Lạc đúng là nói thật, tuy lúc nào cũng phải giao tiếp này nọ, bất quá cũng đã hứa với con, nói thứ gì đó cho con, cho nên cho dù có em gái xinh đẹp ***g lộng yêu thương nhung nhớ, nhưng hắn vẫn xoay người một bước đi thẳng, quay về nơi ở của mình dùng tay tự giải quyết.
Trong lòng Dĩnh Hạ chấn động, ngẩng đầu dùng mắt hỏi: Cha nói thật?
“Có can đảm hoài nghi cha con sao, mông muốn bị ăn đòn?”
Trong lòng Dĩnh Hạ nói không cảm thấy ngọt ngào chính là gạt người, vì vậy tự an ủi bản thân, chỉ ở trong xe khẩu giao thôi mà, bên ngoài cho dù có người cũng không nhìn thấy được.
Chuẩn bị tâm lí xong, cậu nhẹ nhàng cầm cái kia của Dĩnh Lạc, nó so với trí nhớ của cậu còn thô và to hơn, tay của cậu cũng có chút run rẩy. Đầu lưỡi hồng hồng liếm khẽ xuống linh khẩu, liếm láp đầy ôn nhu, mùi vị đàn ông nồng đậm làm cho lí trí của cậu cũng tê dại, không nhịn được mà dùng môi chạm vào côn thịt kia, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn đến chạm vào, giống như một con rắn nhỏ đầy nghịch ngợm.
Dĩnh Lạc thoải mái muốn chết, dọc theo chiều dài của nam căn đều được liếm mút, cảm giác sáng khoái nói không nên lời, con lâu lâu lại lén liếc nhìn một cái, đôi mắt đỏ hồng nhìn nghiêng nghiêng trông sao mà vô cùng mị hoặc, làm cho trái tim hắn muốn nổ tung.
Chịu không được, thật sự chịu không được, cho dù trong xe có lạnh cách mấy, hắn vẫn bị dục vọng điên cuồng thiêu đốt đến mồ hôi thi nhau chảy ra, nếu không có định lực siêu cường, hắn đã sớm tiết ra.
“Tiểu Hạ bảo bối, để cho cha bắn trong miệng con.” Cắn răng nhẫn nại nói.
Có thể không được không? Chân mày Dĩnh Hạ biến thành chứ “Bát”
Dĩnh Lạc mà nghe theo ý con thì chẳng còn là Dĩnh Lạc nữa rồi, giữ chặt đầu con, eo đong đưa phối hợp rút ra kéo vào, ép con đem nam căn trong miệng nuốt vào nhả ra, khoang miệng nóng ấm ướt át, thật là mê người giống như bí động ở nơi nào đó của con, rồi con lại bởi vì sợ hãi cùng khẩng trương mà vô thức hút mạnh, làm cho hắn vui đến quên cả đất trời.
“Dùng sức hút… Bảo bối… Cha cũng cho con…”
Dĩnh Hạ nhắm chặt hai mắt cố gắng ngậm vào, vật kia cứng rắn đâm vào cổ họng cậu rất đau, mấy lần muốn nôn ra, nhưng đều cố nhịn xuống, thình lình kích thước côn thịt lại lớn thêm một khúc, động tác của cha cũng tăng liên hồi, mạnh mẽ đâm từ dưới lên, sau vài lần co giật, nhiệt dịch từ trong đỉnh phun ra, toàn bộ rơi vào trong miệng cậu.
“Miệng của Tiểu Hạ… Đáng giá…” Quá sung sướng, cái miệng này của con làm cho hai năm cấm dục của hắn chả là cái gì.
Trong miệng Dĩnh Hạ đều là đồ của cha, côn thịt vừa phun vừa rút ra được một nửa, từng chút từng chút để cho dịch thể chảy vào trong cổ họng, không cẩn thận làm cho vài giọt chảy ra ngoài, cậu liếm liếm môi, đem bạch trọc liếm sạch, động tác nhỏ này rơi vào trong mắt Dĩnh Lạc lại vô cùng *** mĩ, cảm giác thấy cả người lại nóng bừng bừng, lại nhìn thấy hạ thân của con có chút run rẩy.
“Tiểu Hạ cũng hưng phấn rồi?”
Dĩnh Hạ đỏ hồng, không dám nhìn cha, tình cảnh khẩu giao trong không gian kín làm cho cậu cũng bị kích tình, bắt đầu cương lên khó chịu vô cùng.
“Xử phạt còn chưa có chấm dứt mà, cục cưng.” Dĩnh Lạc cười xấu nói tiếp: “Tự an ủi cho cha xem.”
“Đừng mà.” Trả lời rất nhanh.
“Phải.” Dĩnh Lạc nghiêng người qua, đè Dĩnh Hạ xuống thành ghế, không gian sau khi được mở rộng liền nói: “Cởi quần ra.”
Dĩnh Hạ lùi mấy bước đến cửa xe, cắn môi lắc đầu, lá gan của cậu thật sự không có lớn đến mức ở vùng nông thôn mà cởi ra sạch sẽ.
“Cởi. Nếu không…” Vẻ mặt ác quỉ lộ ra: “Cha sẽ xé rách quần con, cho con ở truồng theo cha về nhà.”
Ô ô ô, sao cha lại xấu xa như vậy? Dĩnh Hạ không có biện pháp, tâm không cam, lòng không nguyện, trước thì tháo giày, rồi nhấc mông lên đem quần dài lẫn quần lót tuột xuống, bị DĨnh Lạc đoạt phắt lấy ném ra ghế sau.
Dĩnh Hạ đưa tay đặt lên tính khí vểnh cao của mình, nói có bao nhiêu thẹn thùng thì liền có bấy nhiêu.
“Để cho cha xem cục cưng Tiểu Hạ tự an ủi ra sao nào.” Ác Quỉ nhu hòa bớt: “Bắn ra, cha liền trả quần lại cho con.”
“Dạ…”
Biết lệnh cha đã đưa ra thì chẳng thể nào phản bác lại được, cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận số phận, cậu khép chân lại, hai tay cầm lấy thứ kia của mình bắt đầu vuốt ve, làm vài cái, len lén nhìn, cha vẫn còn đang nhìn mình, hại cậu không dám làm qua loa, tiếp tục tự vuốt ve chơi đùa trong quẫn bách.
Dĩnh Lạc bởi vì đã bắn ra một lần, có thể nhàn nhã nhìn ai kia, nhìn con lùi sát lại cửa xe len lén nhìn mình rồi lại tự an ủi thật là chơi đến phát nghiện, giống như bé thỏ bị dồn đến đường cùng mà run rẩy.
Thật muốn hung hăng trêu ghẹo con, chà đạp con, nghe tiếng con khóc òa, dùng giọng nói ngọt ngào cầu xin tha thứ, thưởng thức hình ảnh con bất lực mềm nhũn của con nàm trong lòng mình, từ thể xác đến tinh thần đều bị mình chiếm cứ.
Rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.
“Uhm, uhm…” Tiếng rên rỉ tinh tế bật ra.
“Tiểu Hạ bảo bối, tiếp tục.”
Hai mắt Dĩnh Hạ nhắm lại, thân hình có chút hưng phấn, cũng không biết là bởi vì cha đang nhìn chăm chú hay là vì mùi vị nam tính nồng đậm trong xe kích thích, miệng cậu khẽ hé ra, tiếng rên rỉ vang lên như là làn gió biển thổi vào đêm mùa hạ, theo qui luật từng đợt từng đợt quét lên bờ.
Trái tim Dĩnh Lạc đập thình thịch, cảm giác phấn chấn giống như thời thiếu niên lén lút xem AV.
Động tác trên tay Dĩnh Hạ nhanh hơn, kích tình không tự kìm hãm được mà phát ra tiếng rên rỉ nỉ non giống như mèo hoang thiếu bạn tình trong đêm khuya, ở nơi nào đó nức nở thành tiếng.
“A uhm… uhm… uhm…” Tiếng rên kiều mị, lọt vào tai người nghe đầy ngứa ngáy.
“Tốt lắm, tốt lắm…” Dĩnh Lạc thấp giọng nói, bản thân hô hắp của mình cũng trở nên ồ ồ.
“Ô… Cha…” Hé mắt, hai mắt đỏ hồng tức giận.
Huyết mạch Dĩnh Lạc sôi sùng sục, côn thịt rũ xuống lại có xu thế phục hồi, người này đúng thật là thần tiên trên trời phái xuống khắc hắn mà.
Cường ngạnh tách chân con ra, để cho con nâng một chân lên, ép lại vào thành ghế, bên dưới lộ ra cúc huyệt non mịn, cừa vào run rẩy giống như đóa hoa trong gió, màu sắc viên mãn, dụ dỗ ong bướm muốn thu thập mật hoa tiếp cận.
“Cha…” Dĩnh Hạ cảm thấy tư thế này rất xấu hổ, nhưng cũng mơ hồ biết cha muốn làm gì, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.
Dĩnh Lạc móc lấy thuốc bôi trơn từ trong túi trước ra, hắn trước khi đến tìm Dĩnh Hạ đã mang theo trên người, ý đồ rất rõ ràng. Tháo niêm phong, khi đầu ngón tay thấm đầy chất lỏng, liền đem ngón tay khuấy đảo bên trong nhụy hoa quen thuộc.
“Nói cho cha, nơi này của Tiểu Hạ bảo bối…” Ngón tay lại khuất đảo trong huyệt động, hắn hỏi: “Muốn cha đến mức nào.”
“Không, không có…” Dĩnh Hạ mắc cỡ nói.
“Bé con hư hỏng thích nói dối này.” Dùng sức đâm vào: “Chặt quá, rõ ràng rất muốn cha…”
“Cha, đừng mà…” Thật lâu không có dị vật tiến vào, cho dù đã dùng thuốc bôi trơn, ngón tay của Dĩnh Lạc vẫn làm cho Dĩnh Hạ đau đớn.
“Ngậm chặt như vậy… Thật *** đãng mà, lúc nãy không phải đã ăn của cha một lần?”
Dĩnh Hạ không nói được gì, cả người ửng đỏ giống như tôm luộc, có chút co quắp lại vì xấu hổ.
“Tiếp tục tự an ủi, đừng dừng lại.” Dĩnh Lạc chính là thích ăn hiếp con.
Đổ thêm nhiều thuốc bôi trơn vào người con, theo nếp nhăm xung quanh mật huyệt, cảm giác chất lỏng theo đầu ngón tay đi vào trong huyệt động, ngót tay trượt trên nội bích đụng chạm lung tung, vừa nghĩ đến nơi này từng làm cho hắn mất hồn như thế nào, liền muốn nhịn cũng không nhịn được mà rất rất rất muốn xỏ xuyên vào trong sớm một chút, hung hăng lấp đầy, không muốn chừa lại dù chỉ là một khe hở.
Dĩnh Hạ bởi vì cảm giác thiêu đốt bên trong mà thả lỏng cảm giác, lại bị phản ứng tinh tế liêu nhân câu dẫn, làm cho cơ thể vốn đã mẫn cảm lại càng thêm mẫn cảm, cậu bắt đầu khóc òa, bị cha làm cho dục hỏa thiêu đốt, tay cũng không còn sức để tiếp tục tự an ủi, hết lần này đến lần khác chỉ còn thiếu một bước là có thể lên đến đỉnh…
“Cha… Giúp con…”
“Cha đang giúp này.”
Lại tăng thêm một ngón tay, lực đạo xỏ xuyên càng thêm mãnh liệt, mỗi một lần tiếng vào đều làm cho con hét lên thành tiếng, mỗi lần rút ra, bên trong lại hút chặt lấy, không cho hắn tẩu thoát, Dĩnh Lạc yêu thích không rời, như thế nào cũng không thể ngừng lại.
“A a… Cha, không phải…” Khóc đến thảm thiết.
“Không nói rõ ràng, cha làm sao giúp được Tiểu Hạ?”
“Cái kia, tiến vào…” Chụp lấy tay của cha, tiếp tục khóc cầu xin: “Cha, vào đi…”
“Đã vào rồi.” Vừa nói, cong ngón tay ở bên trong, tạo thành khoái cảm mãnh liệt.
“A!” Ngay cả hơi thở cũng rối loạn, cca65u không cách nào kềm chế tiếng khóc hét lên: “Cha, xin cha…”
“Con nói gì, con nói gì cha cũng làm.”
“Vào đi… Cha vào đi…”
“Nói rõ ràng, muốn cái gì của cha đi vào? Không nói rõ ràng, cha không giúp con được.”
“Cái… cái kia của cha…” Dĩnh Hạ như thế nào cũng không nói thành lời được chữ kia, gấp đến độ chỉ có thể lấy tay nhẹ chỉ vào nơi nào đó của cha.
Dĩnh Lạc cười xấu xa.
“Tiểu Hạ cũng đã hai mươi tuổi rồi, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, muốn cha dạy cho sao? Con nói đi, con rốt cuộc là muốn ngón tay của cha hay là đại côn thịt?”
“Chính là… Cái kia…” Dĩnh Hạ xấu hổ nói không ra được mấy chữ *** tà này.
“Rốt cuộc là cái nào? Cha nghe không hiểu.”
“Đại… đại…” Miệng a a vài tiếng, phun ra được hai chữ đại đại, nhưng mà như thế nào cũng không nói thành câu.
Ngón tay thứ ba của Dĩnh Lạc tiến vào, nhắm thảy ngay điểm mẫn cảm chỗ tuyến tiền liệt của con mà ấn xuống, điều này làm cho ngọc hành của con càng thêm cương cứng, nơi đỉnh linh khẩu cũng có dịch thủy chảy ra ẩm ướt, giống như sắp lên đến đỉnh cực lạc, gần như là đang ở ranh giới của việc phun trào.
“Cha… Thật sự… Con…” Không có cách gì cả, cũng chỉ có thể bỏ qua thẹn thùng: “Đại, côn thịt… của cha…”
“Uh. Muốn đại côn thịt của cha làm cái gì?” DĨnh Lạc còn chơi chưa có đã ghiền.
Dĩnh Hạ muốn ngất xỉu, chữ kia cũng đã nói ra, cha còn muốn như thế nào nữa? Thật sự không có cách nào có thể tưởng tượng được, cậu nhào tới ôm lấy cổ cha, òa khóc: “Nhanh lên một chút…”
Giọng mũi khàn khàn ngọt ngào, rơi thẳng vào trong lòng Dĩnh Lạc, hắn cũng không nỡ tiếp tục hành hạ con, rút ngón tay ra, quay qua nhéo nhéo khuôn mặt thanh tú, ngọt ngào đầy xinh đẹp kia.
“Chỉ cần Tiểu Hạ nói một câu: xin cha dùng đại côn thịt làm con.” Hôn một cái: “Cha liền làm.”
Dĩnh Hạ còn đang do dự, yêu cầu của cha càng lúc càng cao mà.
“Nói mau!” Dĩnh Lạc cũng bởi muốn bản thân hưng phấn lần nữa, gấp gáp ép buộc con.
Dĩnh Hạ không có cách nào tưởng tượng được, lí nhí như muỗi kêu: “Xin cha… đại côn thịt của cha… làm… con…”
Dĩnh Lạc rốt cuộc cười ha ha, chỉ chỉ vào thứ của mình: “Tiểu Hạ bảo bối, tự con ngồi lên đi.”
Nam căn vừa mới bắn ra chưa bao lâu, bây giờ lại như cự long ngẩng cao đầu, chỉ có thể nói là Dĩnh Lạc thật sự đã nghẹn quá lâu rồi.
Dĩnh Hạ leo lên trên người cha, huyệt khẩu đã được khuếch trương đầy đủ rất dễ dàng tiếp nạp cự vật, thuốc bôi trơn, da thịt chạm nhau, trong lúc giao quấn phát ra âm thanh lép nhép, bé con khờ dại kêu lên.
“Cứng quá…”
Một câu cứng quá làm cho cha đắc ý dâng tràn.
Không gian bên trong xe hơi dù sao cũng có hạn, DĨnh Hạ không tiện làm mấy chuyện chuyển động, Dĩnh Lạc ôm lấy hai cánh mông con, giúp con nâng lên từ phía dưới, nội bích êm ái như tơ lụa siết chặt, khoái cảm kịch liệt từng chút từng chút dâng cao, quả thuật là trong cơ thể con thì liền hít thở không thông.
“Tiểu Hạ bảo bối… Nhanh một chút… Ngoan…”
Ngọc hành của Dĩnh Hạ bị kẹp giữa bụng cha với bụng mình không ngừng bị cọ xát, khoái cảm mang đến muốn phát điên, ôm chặt lấy cổ cha khóc òa.
“… Không được… Ô ô… Không được… Ở đó, a… thật…”
“Nơi này thoải mái phải không? Cha làm chết con… Làm chết bé con hư hỏng này luôn…”
“A a… Cha… Con sắp chết…” Khoái ý cực độ, ngay cả Dĩnh Hạ cũng thốt ra những từ rất khoa trương.
“Bé con hư hỏng *** loạn quá đi… Ở trên no rồi, phía dưới cũng không chịu buông tha cho cha…”
Bên trong xe lay động kịch liệt, thân xe cũng không ngừng rung lên, lâm trận được một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của bé con bên trong, tinh hoa vung vẩy ra, quần áo bị vứt thành một đống nhăn nhúm, rất nhanh mềm nhũn trong lòng cha, Dĩnh Lạc bị thần thái kiều mị của con ảnh hưởng, khoái cảm mãnh liệt tràn đến, dùng sức xỏ xuyên thêm mấy cái, đồng dạng phun sâu vào trong con.
Hai người ôm nhau chặt cứng, cha ôn nhu vuốt ve tấm lưng con, giống như là bộ lông mềm mại của bé thỏ.
“Không được ngủ, cha còn muốn làm con cả một đêm…” Dĩnh Lạc đương nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha cho Dĩnh Hạ.
“Mệt lắm… Con mệt lắm…” Khóc lóc ồn ào lấy hết sức lực của Dĩnh Hạ, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc trong lòng của cha.
“Khoan hãy ngủ…”
Tiếng hít thở đều đều vang lên, Dĩnh Hạ không chống cự lại được, cứ thế mà thiếp đi, Dĩnh Lạc sửng sốt, nhưng cũng không tức giận, vẫn tiếp tục ôm con.
“Bé ngoan, cha nhớ con suốt hai năm nay…”
Đợi đến khi Dĩnh Hạ tỉnh dậy, quần áo cũng đã được mặc vào, người đang được cha bế ra khỏi xe, nhìn kĩ lại, đây là bãi đậu xe dưới nhà cậu, cậu cuộn người trong lòng cha để cha bế lên nhà, đi thẳng vào phòng khách.
“Đại ca.” Thành Chi cùng Thần Dịch đứng dậy chào đón.
Dĩnh Lạc bế con về phòng ngủ, chính là vừa định bước đi, bị Dĩnh Hạ nắm lấy chéo áo, đôi mắt đen láy nhìn lên.
“Cha… Có còn phải đi không?”
“Cha đã thay đổi thân phận, có thể thoải mái ở đây.” DĨnh Lạc cố ý hỏi: “Không nỡ để cha đi?”
“Dạ.”
Thật sự không nỡ rời xa cha, trong mắt nói như vậy.
Dĩnh Lạc cúi người xuống, triền miên quấn quít trong nụ hôn chúc ai kia ngủ ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.