Ở thời đại trước, những kỹ thuật nằm rải rác trong đống giấy cũ, được gọi là Cựu Thuật, cũng có người gọi nó là tán thuật. 
Hiện tại, tân tinh bên kia đã có người bắt đầu gọi nó là lậu thuật? Có thể thấy được bản thân nó đang dần dần xuống dốc. 
Nhưng mà, bất kỳ ai dành hết tâm trí cho Cựu Thuật, còn nghiên cứu về nó, đều sẽ cảm thấy cách gọi này rất chói tai. 
Trong đêm tối, Vương Huyên bình tĩnh vô cùng, nếu đối phương tự tìm đến hắn, còn nắm giữ Tân Thuật, hắn quyết định đấu thử xem sao. 
“Anh tên gì?” Hắn mở miệng hỏi. 
“Chu Vân.” Người thanh niên được gọi là anh Vân trả lời, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. 
Chỉ thoáng chốc, hắn cho người ta cảm giác phi thường nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như dao, giống như là đang theo dõi con mồi, âm thầm tiến về phía trước. 
“Tôi cứ nghĩ anh họ Lăng.” Vương Huyên nhìn vào hai mắt hắn, không thèm để ý tư thái cường thế của hắn. 
Chu Vân nghe xong, hai mắt híp lại, nhưng đôi mắt càng thêm tập trung, càng thêm nguy hiểm. 
Vương Huyên cảm giác nhạy bén, nhìn thấy sự kỳ lạ trong đôi mắt, không có hỏi thêm. 
Chu Vân nói: “Đến đây đi, Tân Thuật đối đầu Cựu Thuật, để tôi nhìn một chút những kỹ thuật được ghi trong đống giấy cũ có nên đưa vào viện bảo tàng trưng bày hay không.” 
Hắn đang cười, hơi thở tràn đầy dã tính, di chuyển nhẹ nhàng, nhưng không đi theo một đường thẳng, nhìn qua đã biết rất có kinh nghiệm trong thực chiến. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khong-bi-ngan/243120/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.