Tần Thành lái xe đến đón Vương Huyên ra khỏi giáo khu. 
Gia đình hắn làm kinh doanh, điều kiện rất tốt, từ mấy năm trước đã có xe riêng. 
Buổi chiều mùa thu, bầu trời trong xanh cao vời vợi, không khí tươi mát như muốn tràn xuống, thanh lọc toàn thành phố. 
“Hiện tại chúng ta đi qua có phải sớm quá hay không?” Tần Thành hỏi. 
“Không còn sớm đâu, chạy đến nơi là vừa kịp.” Vương Huyên nhìn ngoài cửa xe. 
Cả tòa thành phố này có những di tích cổ thời đại trước, các loại tháp đá đứng sừng sững mấy trăm năm không đổ, hiện rõ sự cũ kỹ, ngoài ra cũng có một khu rừng cao ốc chọc trời, san sát nhau, vô cùng sầm uất, tràn đầy khí tức hiện đại. 
Đoạn đường khu thương mại người đi rất đông, phương tiện giao thông đông đúc, có chút ùn tắc. 
“Tớ sẽ rời đi, hồi đó sinh sống ở đây không có cảm thấy gì, nhưng bây giờ tự nhiên lại cảm thấy có chút không nỡ.” Tần Thành than thở, trong lòng trống rỗng. 
Vương Huyên nói: “Chờ đến lúc cậu quật khởi, có thể tự do qua lại giữa Tân Tinh và Cựu Tinh, khi đó mọi thứ không còn là vấn đề gì nữa cả.” 
Hai bên đường có không ít cổ thụ ngân hạnh, phiến lá màu vàng bay lả tả, rơi xuống đất tạo nên tầng lá dày, dưới ánh nắng mặt trời, óng ánh đẹp đẽ đến mê hồn. 
Trên đoạn đường này, có khá nhiều cây phong xen giữa các cây ngân hạnh, lá cây đỏ rực trải dài, ấm áp như một buổi chiều hoàng hôn rộng lớn. 
Vào mùa này, thảm thực vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khong-bi-ngan/243116/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.