"Con còn biết xấu hổ không? Ngay cả ann rể mình, con cũng có thể..."
Hai chữ "quyến rũ" rất khó để mở miệng, ba Thẩm tức giận đến nói không rõ
"Hai đứa là chị em ruột, con sao có thể đối với chị con như vậy !? Uổng công Hủy nhi tốt với con. Ngay từ đầu ba không nên đưa con qua đó ... "
Thẩm Khê chỉ yên lặng rơi lệ, ba Thẩm trước sau không muốn tin sự thật co gái nhỏ của ông đi quyến rũ Tống Tử Hoành, khi ông nghĩ đến thời điểm con gái nhỏ mang thai, ôm một chút hy vọng hỏi.
"Có phải hay Tống Tử Hoành hắn đã lừa con không ..."
"Thực xin lỗi, ba,"
Thẩm Khê khóc lóc đánh gãy lời ba Thẩm..
"Là con thích anh rể trước, đều là con không tốt, ba đừng trách anh ấy."
"Là con thích anh ấy trước, là lỗi của con, con có lỗi với chị, có lỗi với ba mẹ..."
Nhìn đứa con gái mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn khóc ngay trước mặt, cơn thịnh nộ dù bốc cao thế nào cũnv vì sự mềm lòng mà dịu xuống, ba Thẩm cũng không biết nên nói gì cho đúng, ông quay đầu không muốn nhìn thấy Thẩm Khê.
"Con.. Con vì sao lại làm ra chuyện hòi đồ này?!"
Thẩm Khê cắn cắn môi, đầu nghiên đến một bên, không nói chuyện. Bư Thẩm thở dài một tiếng, cha con hai lần lượt không nói gì, toàn bộ phòng bệnh chỉ còn lại tiếng cô nức nở.
Tống Tử Hoành đón bảo bảo xong liền trở lại bệnh viện, khi đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Thẩm Khê đứng ở mép giường mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471206/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.