Thẩm Khê sắc mặt đỏ hồng nhìn một bên là con trai, một bên là quả đầu tóc đen của Tống Tử Hoành, nhịn không được đẩy một phen.
"Được rồi nếu anh còn uống ngày mai con lại khóc cho coi"
Nam nhân trong miệng trề môi reo lên.
"Có sữa bột, nó không đói chết được."
Thẩm Khê kéo một nhúm tóc của hắn, dỗi nói.
"Anh làm vậy mà đáng làm ba sao?"
"Hiện tại không hút, đợi chút sữa căng, còn không phải em muốn kêu anh giúp sao? "
Tống Tử Hoành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dứt lời, yên tâm thoải mái lại vén áo lên chuyển dời đến bên ngực khác.
Thẩm Khê không lay chuyển được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thức ăn của con bị hắn từng chút nuốt vào bụng. Cho nên, bảo bảo cũng không có hưởng thụ sữa mẹ được bao lâu đã đổi thành sữa bột.
*
*
Mặc dù con cũng đã sinh, Tống Tử Hoành vẫn thích cùng Thẩm Khê hưởng thụ thế giới hai người, mỗi khi đến cuối tuần, nhất định sẽ đem bảo bảo ném cho bảo mẫu, riêng mình mang theo Thẩm Khê đi hẹn hò, lâu thì hai ngày một đêm, ngắn thì cũng một ngày.
Thẩm Khê cùng Thẩm Hủy khác nhau, mặc dù thương con nhưng không phải chỉ biết quấn lấy con, Tống Tử Hoành muốn làm gì cô đều vui vẻ đi cùng, hai người cảm tình ngược lại càng ngày càng tốt.
Duy chỉ có một tiếc nuối đó là không thể quang minh chính đại bên nhau, đặc biệt là khi Tống Tử Hoành cùng đám bạn hội tụ, nếu như mang người nhà đi cùng hắn nói sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471200/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.