Thẩm Khê run nguy ấn tay tiếp nghe, lại nói không ra một câu, cắn mu bàn tay không cho tiếng khóc toát ra.
"Khê Khê?"
Trả lời hắn chính là tiếng khóc nức lòng áp lực . Tống Tử Hoành mũi như lên men, mở ra cửa sổ xe cho gió lạnh thổi vào trong.
"Ngủ đi, đừng khóc, nếu không ngủ thì trời sẽ sáng."
"Em, em đã, tỉnh ngủ..."
Trong thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi, mặc cho ai nghe cũng không tin cô mới vừa tỉnh ngủ.
"Ừm, vậy ngủ tiếp đi, vẫn còn ngày nghỉ, ngày thường không phải em thích ngủ nướng sao?"
Thẩm Khê rốt cuộc nhịn không được, càng khóc.
"Chính là em rất nhớ ngươi, anh rể, em thật là khó chịu, so với cái chết còn khó chịu hơn..."
"Em muốn gặp anh... Ô ô... Em muốn gặp anh..."
"Cô bé ngốc, không đượckhóc,anh rể vẫn luôn ở đây, anh vẫn luôn bên em, ngoan. Nếu còn khóc đôi mắt sẽ hỏng anh rể càng đau lòng."
"Anh gạt em, không còn anh nữa... Ô ô... Về sau em chỉ có môt mình..."
Thẩm Khê khóc đến thở hổn hển, Tống Tử Hoành đau lòng hỏng rồi, chung quy ngồi không được, đi đến dưới lầu chung cư.
"Khê Khê, xuống dưới mở cửa."
Thẩm Khê khóc đến đầu óc hỗn loạn, chỉ lo phát tiết cảm xúc bi thương, không nghe được lời nam nhân nói, Tống Tử Hoành ấn chuông cửa, lại kiên nhẫn nói lại một lần.
"Bé ngoan đừng khóc, nghe thấy tiếng chuông cửa không?"
"Cái, cái, cái gì?"
Thẩm Khê dừng khóc, hiển nhiên đầu óc còn chưa linh hoạt.
"Nghe được tiếng chuông cửa không?"
Trong phòng vang lên tiếng "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471195/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.