Thẩm Khê nhìn biểu tình anh rể không đúng, không biết vì sao lại có loại cảm giác thương tâm, vội vàng sửa lời nói. "Gả cho anh, nhất định gả cho anh, trừ bỏ anh ra thì còn có ai đâu?" Tống Tử Hoành nghe lời dễ chịu, trong lòng thoải mái chút, hừ một tiếng, liền ở thời điểm Thẩm Khê cho rằng không có việc gì lo lắng vẫ tới. "Vậy còn Từ Triệt thì sao?" Thẩm Khê giơ hai ngón tay thề bảo đảm "Từ Triệt lại càn không, em cùng cậu ấy chỉ là bạn bè." Tống Tử Hoành điên cuồng ghen, cố tình vứt bỏ mặt mũi. "Từ Triệt thanh niên trẻ tuổi, lại đẹp trai, em khẳng định em không có cảm giác? Bỏ lỡ hắn em không hối hận? Nghe nói hắn ở trường học của em rất được hoan nghênh..." Thẩm Khê điên cuồng trấn an, lời hay một chuỗi tiếp theo một chuỗi nói ra miệng. "Anh cũng tuổi trẻ, cũng đẹp trai, còn thông minh, thành tích thi đại học năm đó so với Từ Triệt còn tốt hơn, so với cậu ấy anh càng được hoan nghênh, càng quan trọng là công việc cũng tốt." Thẩm Khê tự tin tràn đầy cho rằng lần này khẳng định có thể dỗ dành anh rể, rốt cuộc lần khen toàn diện đến như làm vấn đề hắn để ý nhất cũng không bỏ xuống. Ai biết, Tống Tử Hoành quả thực phát điên, dứt khoát cũng không che dấu ý tứ chính mình ghen tị, chua ngoa nói, "công việc tốt cũngthể bồi dưỡng, Từ Triệt làm nhiều cũng sẽ tốt..." Thẩm Khê rốt cuộc bạo phát, không thể nhịn được nữa lấp kín miệng hắn, hàm răng ngậm trụ đầu lưỡi hắn, thế giới thực thanh tĩnh. Đợi Tống Tử Hoành hơi chút bình tĩnh lại, Thẩm Khê lại thổ lộ một hồi, nói nói đột nhiên cảm giác mình hơi mệt. Vì sao chỉ là thổ lộ với hắn, cũng không thấy hắn nói thích mình? "Vậy còn anh? Anh cũng nên nói thích em" Hướng Thẩm Khê thổ lộ cũng không phải chưa từng có, nhưng đường đột yêu cầu thổ lộ vẫn là lần đầu tiên. Đối diện với ánh mắt chờ mong của Thẩm Khê, Tống Tử Hoành hiện hiện mình nói không ra miệng. Thẩm Khê chờ không kịp, thổ lộ trước một lần làm gương. " Anh rể, em cực kì cực kì thích anh. Xong rồi, hiện tại tới lượt anh nói" "..." Tống Tử Hoành cảm giác được một cổ nhiệt triều vọt tới trên đầu. Thẩm Khê cứ như vậy nhìn lỗ tai nam nhân một chút một chút biến hồng, trong lòng tràn ngập ý niệm không tưởng tượng. Hắn đây là đang thẹn thùng sao? Thẩm Khê duỗi tay muốn xoa lỗ tai hắn, Tống Tử Hoành nhanh chóng né tránh mở cửa xông ra ngoài. Hắn cũng không biết mình sao vậy, như thế nào lại ngượng ngùng chứ? Rõ ràng ở bên nhau hơn ba năm, nói qua lời âu yếm còn hơn lời "anh thích em", cố tình nói "Thích" sao lại khiến hắn ngượng ngùng. Tống Tử Hoành nhìn bản thân mình trong gương cảm thán một tiếng, da mặt càng ngày càng mỏng, thật là càng sống càng lỗi thời. Vì thế đêm thứ hai, nam nhân tự xưng là "Da mặt mỏng" lại không biết xấu hổ mà trốn vào trong phòng Thẩm Khê giở trò. *** Thời gian cuộc sống đại học đa phần tự do, Thẩm Khê sau khoảng thời gian nhẹ nhàng gian, vào một buổi trưa khi ăn cơm cô nhận được phần "Đại lễ". Tống Tử Hoành tâm bình khí hòa ngồi xổm xuống, dùng dao rọc giấy cắt mở thùng giấy được niêm phong bởi ba lớp băng dính. Thẩm Khê trợn mắt há mồm nhìn hắn từ thùng giấy lấy ra từng cuốn sách thật dày. Thẩm Khê cầm lấy một quyển " Để cương ôn thi thạc sĩ chính trị". Lại cầm lấy một quyển. " 100 đề thi thạc sĩ chính trị". Ánh mắt Thẩm Khê nhìn cả một thùng đều là đề cương, cảm thấy cơm trong chén không còn hương vị. "Anh ngược đãi em!" - cô nhóc chỉ vào mấy quyển sách nói. "Chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, tục ngữ không phải nói sao, biết người biết ta," Tống Tử Hoành dừng một chút, biểu tình chân thành tha thiết "Khê Khê, chúng ta nên cố gắn " "Anh mắng em lười biếng!" Thẩm Khê giận dỗi đánh lên bàn, một đôi mắt to trừng hắn. Tống Tử Hoành ngồi xuống cùng cô giảng đạo lý, "em chính là phải làm nghiên cứu sinh của anh. Em thừa biết nếu anh lên tiếng nhận sinh viên không bao giờ có bao người muốn tới báo danh." "Khê Khê, đối thủ cạnh tranh của em rất nhiều." . Nam nhân uyển chuyển nhắc nhở nói. "Mức độ nổi tiếng của anh cao như vậy sao?" - Thẩm Khê hoài nghi. Trừ bỏ từ khoa chuyên môn, trong trường học cô ít nghe người khác nhắc đến anh rể. Đương nhiên, cũng có thể do cô vừa nhập học, vẫn chưa tiếp xúc nhiều người. Nhưng như thế, Thẩm Khê vẫn là cảm thấy Tống lừa mình. Không có cách, ai bảo nơi làm bánh của hắn không phải trường học, cả ngày ngốc trong viện nghiên cứu, có đôi khi cả ngày cũng không thấy mặt người. Tống Tử Hoành lập tức lộ ra biểu tình "em nhặt được phúc lợi", rụt rè mà khoe ra từng cái. "Đương nhiên. Có anh phụ đạo riêng tư, chỉ có thể là Khê Khê." Sau đó nhanh chóng thu hồi biểu tình, đem trên tay nắm quyển " Bộ đề thi lên thạc sĩ chính trị " trịnh trọng đặt vào trong tay Thẩm Khê. "Còn có đề thi tiếng Anh tổng hợp, nhưng chúng ta trước tiên nghiên cứu chính trị."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]