Tống Tử Hoành sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc mối quan hệ " chú- cháu"
Hình như, Thẩm Khê trước giờ chưa từng gọi hắn là chú ? Hiện giờ vừa nghe thấy còn rất có cảm giác, vì thế "Sách" một tiếng, mới nói.
"Gọi lại chú Tống nghe một chút "
Nữ nhân cảnh giác liếc hắn một cái, "Làm gì?"
Tống Tử Hoành đem người một lần nữa ôm về trong ngực.
"Muốn nghe xem."
Tuy rằng với tuổi của mình, Thẩm Khê gọi hắn một tiếng " chú" cũng hợp lí, nhưng chẳng hạn vì sao Thẩm Khê luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng khi gọi chú Tề, chú Mạc đều rất tự nhiên, vì sao hai chữ " chú Tống" lại gọi không thuận miệng đây?
"Hửm?"
Tống Tử Hoành đem nữ nhân cố tình vặn mở đầu quay lại, lông mày cao gầy khởi một bên ám chỉ vạn phần mãnh liệt.
"@#&$%."
Thanh âm hàm hồ đến nghe không rõ, Tống Tử Hoành không nói nhìn về phía gương mặt vô tội của Thẩm Khê, cố ý xụ mặt dọa.
"Em có gọi không?"
Thẩm Khê giương khuôn mặt nhỏ, nhìn ánh mắt hắn càng thêm cảnh giác.
"Anh có phải đang có ý đồ xấu xa gì hay không?"
" Gọi một tiếng chú, có gì mà ý xấu?" - Tống Tử Hoành buông tay. Thẩm Khê cơ hội từ trong lòng ngực hắn chuồn ra, từ đầu giường bò đến cuối giường.
"... Em cũng không gọi."
Tống Tử Hoành vươn tay bắt lấy mắt cá chân Thẩm Khê, dùng ra một chút lực kéo kéo, nhẹ nhàng đem thân mình cô san bằng nằm đảo. Nữ nhân xoay đầu tức giận "Buông em ra", lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471158/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.