Chương trước
Chương sau
"Ha ha, nếu như vậy, khi nào cuối tuần nói anh rể lại dẫn con đi cắm trại cùng các chú" - chú Tề nhiệt tình mời.
Thẩm Khê đối với việc kết giao tình cảm không giỏi ứng đối, mắt nhìn Tống Tử Hoành, nghĩ nghĩ, quyết định không ỷ lại hắn,  khách khí mà nói câu.
"Có cơ hội sẽ đi ạ".
Tống Tử Hoành trấn an vỗ dành Thẩm Khê phóng tới bàn, mở miệng nói.
"Khê Khê việc học bận rộn, tôi gần đây cũng không rảnh, chờ có dịp rảnh rỗi, nhất định mang Khê Khê theo."
"Ha ha, cũng đúng, người anh em của chúng ta sắp làm ba, khẳng định sẽ rất bận rộn"
Tống Tử Hoành theo bản năng nhìn nhìn Thẩm Khê. Cũng may sắc mặt cô  không việc gì chú ý tới ánh mắt hắn  trái lại an ủi vỗ vỗ tay hắn. Một đám đàn ông" ăn cơm, tất nhiên không thể thiếu việc uống rượu, tuy rằng Tống Tử Hoành lần nữa viện cớ mình còn phải lái xe, nhưng cùng một đám bạn  lâu ngày không gặp, vẫn là nể mặt uống một ít.. Nhưng sau đó lại uống đến mức đi đứng khó khăn, đành phải nhờ chú Tề tìm giúp một khách sạn gần đó.
Thẩm Khê đỡ Tống Tử Hoành lên lầu đi, cùng chú Tề đem hắn ném dìu lên trên giường.
"Vẫn là nên gọi điện thoại cho chị của con đến đây thì ổn hơn"
Khiêng một người say rượu, chú Tề tề nói chuyện có chút hơi suyễn.
"Chị của con hiện mang thai không tiện, để con trông chừng anh ấy là được."
"con chắc chứ? "
Chú Tề  chỉ chỉ  Tống Tử Hoành người đầy người mùi rượu.
"Tình hình này phỏng chừng hắn sẽ ngủ tới tối mới tỉnh."
"Vâng, như vậy phiền chú Tề giải thích với chị con một chút."
Chú Tề thấy Thẩm Khê kiên trì như thế, cũng không cưỡng cầu, chỉ là nhìn chung quanh phòng một vòng sau, cau mày nói.
"Vậy có muốn hay chú đặt thêm một phòng cho con không, con cũng cần nghỉ ngơi?"
Tuy rằng kém mười mấy tuổi, nhưng Thẩm Khê cũng không phải trẻ con bảy tám tuổi, dù sao cũng đã mười lăm sáu tuổi, vẫn nên cùng anh rể rạch ròi,  huống chi Tống Tử Hoành còn uống rượu.
"Không cần, con nằm ở trên sô pha một lát là được, cũng không bao lâu."
Nội tâm chú Tề kỳ thật vẫn không quá tán thành việc Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành ở  cùng một phòng, nhưng thấy chủ ý cô đã định, không thể khuyên, hứa với cô sẽ điện thoại cho Thẩm Hủy, liền đi ra ngoài.?? Thẩm Khê giữ cửa khóa trái lại, mới vừa xoay người tiền tiếp xúc lòng ngực ấm áp.
"Anh không phải say sao? Nhưng sao lại.. ?" - Thẩm Khê đẩy đẩy nam nhân trên người.
"Nếu không giả say  như vậy" - nam nhân nói nói.
"Thì bọn họ sao có thể buông tha anh đi."
Thẩm Khê hồi tưởng cảnh tượng bọn họ uống rượu, một đám đàn ông liều mạng chuốc rượu, đồng tình nhìn Tống Tử Hoành.
" Dạ dày khó chịu không?".
Bị rót nhiều như vậy, mặc dù không say nhưng dạ dày cũng căng đến khó chịu. Kỳ thật đã bị Thẩm Khê đoán trúng một nửa, dạ dày quả nhiên khó chịu.. Tống Tử Hoành mang theo men say đối với Thẩm Khê mạc danh ỷ lại, lôi kéo tay cô để trên bụng mình.
"em xoa cho ta một lát."
Khó khi nhìn thấy nam nhân vẻ mặt yếu ớt, Thẩm Khê rất đau lòng đem hắn đưa tới sofa, cho đầu hắn gối lên đùi mình, thủ pháp mềm nhẹ giúp hắn xoa bụng, bất tri bất giác giọng nói bỗng ngừng, hô hấp cũng trở nên bằng phẳng. Cúi đầu vừa thấy Tống Tử Hoành đã ngủ. Chú Tề đại vừa ra cửa điện thoại cho Thẩm Hủy, Thẩm Hủy vừa nghe chồng say rượu, liền muốn tới đi đón người. Chú Tề làm sao có thể đành lòng để một thai phụ 8 tháng đi ứng phó con ma men, trấn an noi.
"Tôi cùng lão Mạc sẽ giúp trông coi anh Tống"_
Nói xong, do dự một chút, vẫn là không nên đem việc Thẩm Khê cũng ở chỗ này nói cho Thẩm Hủy biết. Bởi vì thời điểm vợ hắn mang thai, chỉ cần nghe hắn nói chuyện với phụ nữ thì lại nghĩ nhiều, cho nên mặc dù Thẩm Khê là em gái Thẩm Hủy nhưng hắn phỏng đoán Thẩm Hủy trong lòng khẳng định  không thoải mái. Nếu đã đồng ý với Thẩm Hủy sẽ giúp trông coi Tống Tử Hoành, hắn dứt khoát cũng ở lại, thuận tiện nhất là căn phòng đối diện.
Cầm thẻ phòng, chú Tề không vội trở về phòng, mà đi ấn gõ cửa phòng Tống Tử Hoành. Thẩm Khê từ màn hình ngẩng đầu, là ai đây?Buông di động, lấy quá một cái gối dựa, nhẹ nhàng lót dưới đầu Tống Tử Hoành, bước nhanh đi đến nhìn lại - là mặt chú Tề. Thẩm Khê lúc này mới yên tâm mở cửa.
"chú Tề , chú còn chưa về sao?"
Chú Tề ứng thanh, nghiêng người đi vào trong phòng
"Anh rể con tỉnh rồi sao"
Thẩm Khê lắc đầu, dẫn chú Tề đi tới phòng khách, chỉ vào trên  nam nhân nằm ngủ tren sôfa.
"Tỉnh một lần, lại ngủ rồi."
"Sao lại ngủ chỗ này?"
Chú  Tề nhíu mày nói. Tống Tử Hoành chân dài, lại ngủ ở sofa hơi bất tiện
" Con không lay anh ấy dậy được."
Thẩm Khê bất đắc dĩ buông tay. Tình huống thực tế là, nam nhân thích nằm trên đùi cô, không muốn ngủ trên giường. Chú Tề vừa nghe, không nói hai lời liền đỡ lấy Tống Tử Hoành, đem hắn đặt trên giường, rồi sau đó vỗ vỗ tay nói.
"Chú ở căn phòng đối diện, số phòng là 1905, có chuyện gì gọi chú được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.