Hai người trước khi phim điện ảnh kết thúc, thân thân mật mật nắm tay đi ra khỏi rạp chiếu phim, lúc này vừa lúc 12 giờ trưa. Tống Tử Hoành muốn đi đón Tống Tử Huy, dẫn nó về nhà họ Tống ngủ trưa, buổi chiều mới từ Tống gia con qua. "Ba, buổi chiều ba còn đi đâu?" Tống Tử Huy hỏi. "Ba còn đi công tác." "Vậy ba buổi tối có thể đón mẹ đến nhà bà không? Đêm nay con muốn ở nhà bà ăn cơm." "Con đúng là lại thèm đồ ăn nhà bà nửa rồi" Tống Tử Huy cười nói. "Được, vậy đợi lát nữa nói với bà nãi một tiếng, chúng ta tối nay sẽ dùng cơm nhà bà." Tống Tử Huy gật đầu, vừa xuống xe liền nhanh như chớp chạy đến Tống gia, đưa lưng về phía Tống Tử Hoành xua tay nói tạm biệt hẹn gặp lại. Tống Tử Hoành lắc lắc đầu, lại lần nữa đem xe lái đi ra ngoài. Hắn phải đi về đón Thẩm Khê. Tống Tử Hoành đem Thẩm Khê mang đến viện nghiên cứu, trong sở người tăng ca không nhiều lắm, tất cả mọi người đều ở trong văn phòng riêng , cho nên không có người phát hiện Thẩm Khê cũng đi hắn theo tới, hai người dính bên nhau, một bên xử lí công việc, một bên cặm cụi làm bài tập, vượt qua một buổi chiều phong phú. Thẩm Khê vốn dĩ không nghĩ ngồi xe Tống Tử Hoành, bởi vì hắn phải về nhà đón Thẩm Hủy, Thẩm Khê sợ bọn họ bị lộ, nhưng nam nhân khăng khăng muốn, nên cô đành phải thỏa hiệp. Thời điểm ở bãi đỗ xe chờ Thẩm Hủy xuống dưới, Thẩm Khê ghé vào trên ghế sau nói chuyện phiếm, nam nhân đem tay trái duỗi ra sau nắm tay cô, thẳng đến nhìn thấy Thẩm Hủy mới thu hồi tay. Thẩm Hủy kéo ra cửa xe, nhìn thấy em gái ngồi phía sau, kinh ngạc nói. "Khê Khê?hai người sao lại đi chung?" "Anh sợ Khê Khê không quen đường đi, nó lại vừa lúc ở bên ngoài, anhiền đi đón trước." Thẩm Hủy hiểu rõ gật gật đầu. Một hàng ba người lúc mặt trời xuống núi, rốt cuộc cũng tới Tống gia. Mẹ Tống còn ở phòng bếp bận việc, Thẩm Khê buông trái cây liền đi qua xem có cái gì cần hỗ trợ, mẹ Tống đối với Thẩm Khê xem như con cháu trong nhà, hơn nửa ấn tượng cũng không tệ lắm, cần mẫn lại hay cười, vì thế liền cho cô nhận việc rửa rau quả, lưu Thẩm Khê ở phòng bếp nói chuyện phiếm. Trong chốc lát Tống Tử Hoành cũng đi vào phòng bếp, mẹ Tống liền nhìn con trai. "Khê Khê siêng năng như vậy, lại xinh đẹp, về sau ai cưới nó không biết có bao nhiêu phúc khí." Đột nhiên lại có chút tiếc nuối. "Nếu nhà chúng còn có đứa con trai thì tốt rồi." Tống Tử Hoành trong lòng sớm nở hoa, thầm nghĩ không còn thêm đứa con trai nào thì cô gái này đã là nữ nhân của hắn. Vừa nghĩ vừa nhìn Thẩm Khê ái muội chớp chớp mắt. Lợi dụng lúc mẹ Tống xoay người xào rau, tiến đến bên tai cô nói. "Tự em nói em có phải là con dâu của mẹ hay không?" Thẩm Khê trừng hắn liếc mắt một cái, dịch khai một bước tạo khoảng cách. Tống Tử Hoành còn muốn xấu xa không biết xấu hổ tiến lại gần, mẹ Tống liền đưa qua một mâm đồ ăn. "Mang sang kia đi." Tống Tử Hoành đành phải từ bỏ việc quấy rối Thẩm Khê, thẳng đến sau khi ăn xong mới tìm được cơ hội. Cả nhà cùng nhau đến công viên gần nhà tản bộ, Tống Tử Huy một tay nắm tay Thẩm Hủy, một tay nắm tay mẹ Tống bước đi ở phía trước, ba Tống đi theo phía sau mà Tống Tử Hoành cùng Thẩm Khê lặng lẽ thoát ly đội ngũ ... . Hai bóng người tạo khoảng cách an toàn dưới ánh đèn lờ mờ, hai người ẩn ở mình dưới bóng cây, Tống Tử Hoành tà tâm bất tử dùng ngón út câu lấy tay Thẩm Khê lặng lẽ dắt đi, lại lần nữa hỏi sến vấn đề lúc nãy ở phòng bếp chưa nói xong. "Em còn không có nói cho anh, em có phải con dâu của mẹ anh hay không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]