Tống Tử Hoành mới vừa cự tuyệt xong, Thẩm Khê bám riết không tha lại hỏi
"Vì cái gì!? Hơn nữa, anh còn không có nói cho em biết, vừa rồi chúng ta đã làm gì?!vì sao em làm vậy lại thoải mái?"
Đối diện gương mặt bé con ngây thơ mà tò mò hai tròng mắt, lời nói toàn bộ nghẹn ở cổ họng.
Hắn chung quy không thể nói cho cô biết, vừa rồi là thoải mái khi ©ôи ŧᏂịŧ cọ xát đến ?
Người lớn luôn có tâm lý như ý, lo lắng lớp trẻ học thói hư tật xấu, đặc biệt là ở đất nước này, càng không ở trước mặt người trẻ nói những vấn nạn như vầy. Hơn nữa trong suy nghĩ trưởng thành của mình, Tống Tử Hoành hiểu được việc những người trẻ như Thẩm Khê kém hiểu biết về phương diện này là hết sức bình thường. Cho nên Thẩm Khê sẽ hỏi vấn đề này, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn cũng từng trải qua điểm như cô, mọi thứ đều mù tịt.
"Nếu thực thoải mái, vì cái gì không thể làm tiếp?"
Thẩm Khê tức giận hỏi. Tống Tử Hoành trầm mặc một chút, hồi lâu mới mở miệng.
"Khê Khê, việc đó không phải việc chúng ta nên làm, việc hôm nay, vốn chính là một..."
Hai chữ " Sai lầm" không thể nói ra lời, Thẩm Khê ngắt lời nói.
"Anh lúc nào cũng như vậy, hôn môi cũng nói là việc chúng ta không thể làm, nhưng hiện tại chúng ta vẫn hôn đấy sao, cũng không có cái gì thay đổi, em vẫn là em, anh cũng vẫn là anh rể"
"Dù sao em cũng mặc kệ, anh đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471008/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.