"Nghe dì Trương giới thiệu có một loại tã trẻ con dùng rất thoải mái, liền muốn mua cho bảo bảo dùng thử xem sao."
Nhưng mẹ Thẩm là ai a, chưa cho Tống Tử Hoành cơ hội giải vây, tiếp tục đem đề tài Thẩm Khê thức khuya lần nữa kéo về.
"Về sau không được xem khuya như vậy biết không. May là mẹ nghe được do con ồn ào, nếu chị con nghe thấy thì không tốt. Chị con chăm bảo bảo vất vả, đừng ảnh hưởng chị con nghỉ ngơi."
"Tối hôm qua Khê Khê gây ồn ào? Sao con lại không nghe được?" Thẩm Hủy hỏi.
" Đúng vậy, cười rất náo loạn."
Mẹ Thẩm nghiêng mắt liếc con gái nhỏ một cái. Thẩm Hủy nhìn bộ dáng em gái bị mắng lộc phiếm ra một chút đồng tình, nhịn không được muốn giúp em gái, quay đầu nhìn Tống Tử Hoành đưa mắt ra hiệu.
" Tối hôm qua anh có nghe không ?"
Ý tứ Thẩm Hủy là muốn hắn nói không nghe thấy, nhưng mà hắn làm sao có thể không nghe được, không chỉ nghe được, hơn nữa còn là người gây ra náo loạn tối qua.
Tối hôm qua chính là đem Thẩm Khê thao phải hơn phân nửa đêm mới nghỉ. Nội tâm tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ bình tĩnh.
Tống Ôn Hành nhấc lên mí mắt liếc nhìn Thẩm Khê, đúng lúc vừa ngẩng đầu, ánh mắt ngắn ngủi chạm nhau một chút.
" Sao hả? Tối qua có nghe gì không ?"
Thẩm Hủy dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tống Tử Hoành, ánh mắt hắn trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/3196290/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.