Chương trước
Chương sau
Rõ ràng Thẩm Gia Mộc bị cách xưng hô của cô chọc giận, đôi mắt tối sầm, gắt gao nhìn cô chằm chằm. Lâm Tiểu Kiều so với Lâm Tĩnh Hảo mà nói còn cư xử khéo léo hơn rất nhiều, khả năng quan sát sắc mặt cũng rất tốt. Nhưng nghĩ lại, thực sự không biết là sai chỗ nào, cô đành ngượng ngùng cười, sờ sờ cái mũi.
Hai người giằng co như vậy trong chốc lát, nơi này không cho phép đậu xe, đã có nhân viên bảo vệ đi tới, chẳng qua lo ngại vì đây là xe của quân đội nên không dám đến gần. Thẩm Gia Mộc nhíu mày, thu lại ánh mắt, nặng nề nhả ra một một câu:“Lên xe.”
Lâm Tiểu Kiều quay đầu liếc qua ông bảo vệ mặc áo xanh thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía bên này, gật đầu rồi ngồi lên ghế phụ.
Thẩm Gia Mộc lái xe cũng không hỏi Lâm Tiểu Kiều muốn đi đâu, chỉ lái đi thẳng đường lớn. Lâm Tiểu Kiều cảm thấy đau đầu, khóe miệng co rút vài lần, không ngừng dùng khóe mắt liếc anh vài cái, nhưng đối phương không hề có phản ứng khiến ý muốn phản kháng của cô dần mất đi, đành thả lỏng cơ thể dựa người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe không nói lời nào.
Thẩm Gia Mộc thấy cô không gây chuyện, tức giận trong lòng dường như cũng tan biến, liền chủ động mở miệng trước:
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Chị em đâu?” trong tay Lâm Tiểu Kiều cầm cốc trà sữa, chỉ là đã nguội rồi, cảm giác lành lạnh ở bàn tay, rất khó chịu.
“Đã về rồi…” Thẩm Gia Mộc nhìn cô một cái, bộ dáng không sao cả nói:
“Anh và chị em chia tay rồi.”
“Hả? Khi nào vậy?” Lâm Tiểu Kiều từ trên ghế dựa bật thẳng cả người, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh:
“Không phải sáng nay còn nói muốn đi tới doanh trại thăm anh sao? Tại sao mới đến chiều mà đã thay đổi rồi? Hai người vì sao lại chia tay? Là anh có người khác? Hay là chị em đã tìm được niềm vui mới?
Thẩm Gia Mộc rất thích dáng vẻ trẻ con này của cô, vừa thấy bộ dáng khẽ nhếch miệng đáng yêu của cô, không khỏi cười theo:
“Em hỏi nhiều vấn đề liên tiếp như vậy, anh biết trả lời thế nào đây?”
“Trả lời từng câu một.” giọng điệu của Lâm Tiểu Kiều hệt như người cha, dù sao nam nữ chia tay, mặc kệ là người nào sai, bình thường thua thiệt đều là nhà gái, hơn nữa đây còn là chị ruột của cô, mặc dù bình thường không hợp nhau, nhưng bên ngoài vẫn có thể đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch .
“Ừ. . . . . . mới chia tay khi nãy, khoảng mười phút trước, cô ấy có đến quân khu, nhưng anh phát hiện bọn anh không hợp nhau nên đề nghị chia tay, cô ấy có người mới hay không anh cũng không biết, đối với anh thì. . . . . .chị em cho tới bây giờ đều không phải là người yêu cũ, cho nên không hề có chuyện có người mới.”
Lâm Tiểu Kiều nghe anh nói lời không phù hợp như vậy cũng đành bó tay, chuyện tình cảm nam nữ của người ta có mâu thuẫn dù cô có là em gái ruột cũng không thể nhúng tay vào. Nói thật, cô cũng không vui khi thấy cục diện trở thành như vậy, cô còn hy vọng hai người kết hôn, cô có thể mượn quan hệ với Thẩm Gia Mộc đi đến quân đội xem một chút, nói không chừng còn có thể gả cho một người quân nhân đẹp trai tài giỏi, bây giờ thì tất cả đều bị vỡ kế hoạch.
“Không vui sao?”
“Vâng.”
“Đừng buồn.” Thẩm Gia Mộc nói ra lời này mới phát giác được trong lòng có chút ấm áp, giọng nói vừa có chút mập mờ, lại có chút cường thế, hai người vốn không có quan hệ gì, anh lại nói như vậy, có vẻ hơi thân mật.
“Không phải . . . . . . Chỉ cảm thấy hơi khó tiếp nhận. . . . . .” Lâm tiểu Kiều gãi gãi đầu, bĩu môi nói: “Em còn hi vọng chị em sẽ mang em tới quân khu nhìn một chút, bây giờ chắc không còn cơ hội rồi.”
“Muốn đi quân khu?” Thẩm Gia Mộc nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy có chút không tin, bây giờ có rất ít cô gái trẻ thích tới quân đội khô khan tẻ nhạt.
“Vâng, muốn đi, vẫn luôn muốn đi, em đặc biệt sùng bái nơi đó.” Lâm tiểu Kiều nghiêng theo tính cách đầu trẻ con mà suy nghĩ:
“Do từ hồi bắt đầu học quốc phòng ở đại học, khi đó, nữ sinh lớp em đều rất thích huấn luyện viên. . . . . .”
Vừa nhắc tới các loại huấn luyện, Lâm Tiểu Kiều thật hưng phấn, vừa huơ tay múa chân về phía Thẩm Gia Mộc vừa nói. Thẩm Gia Mộc khóe miệng khẽ nhếch lên, kiên nhẫn nghe cô gái trẻ thao thao bất tuyệt, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sinh động đáng yêu. Ở cùng một chỗ với Lâm Tĩnh Hảo mấy lần, anh đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt, cô trừ việc mở tạp chí Fashion Magazine đặt trên đùi xem thì là bưng cốc cà phê nói những chuyện không thực tế, triết học sâu xa hoặc những cuốn sách quý về nghệ thuật mà ngay cả một chữ anh cũng không biết.
Hôm nay ở cùng một chỗ với Lâm Tiểu Kiều mang cho Thẩm Gia Mộc cảm giác khác hẳn, một cảm giác vô cùng mới mẻ, cô bé này khiến anh có cảm thấy rất thoải mái, nói như cơn gió xuân cũng không hề quá đáng. Lâm Tiểu Kiều như vậy khiến cho anh động lòng, là người đầu tiên khiến cho anh nảy sinh ý nghĩ muốn kết hôn, nhưng cô lại là em gái của Lâm Tĩnh Hảo. Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Mộc cười khổ một tiếng, nghênh đón họ sẽ là một cuộc chiến, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ lập tức ra trận!
“Lâm Tiểu Kiều, lần sau có thời gian, anh sẽ mang em tới doanh trại chơi.”
“Thật sao?” ánh mắt của Lâm Tiểu Kiều lấp lánh trong suốt, chỉ thiếu chắp tay hành lễ:
“Anh rể. . . . . . Ách. . . . . . Thẩm Gia Mộc.”
“Đúng, là thật.” Thẩm Gia Mộc gật đầu một cái, cố gắng kiềm chế ham muốn giơ tay xoa đầu cô.
“Hay quá! Em cho anh số điện thoại của em, anh lưu lại đi, khi nào anh có thời gian thì gọi cho em!”
Đến lúc này, Thẩm Gia Mộc và Lâm Tiểu Kiều rốt cuộc cũng có một chút tiến triển, ít nhất là lưu lại số điện thoại còn có cớ để liên lạc. Trong lòng Thẩm Gia Mộc ngọt ngào , nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, đang suy nghĩ có nên mang cô đi ăn cơm tối rồi mới đưa người về nhà hay không, thì chuông điện thoại di động của cô vang lên.
Cô đi tới một góc nói mấy câu, khi quay lại khuôn mặt hồng hồng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành nhìn anh:
“Mẹ em nói có một hoạt động gì đó, ba mẹ anh cũng tới, anh không cần em cùng đi à?”
“Hoạt động?” Thẩm Gia Mộc hiểu đó là loại xã giao của giới quan chức, anh mặc một thân quân phục đi cũng không tiện, quá chói mắt, liền nói quanh co không muốn đi. Ai biết Lâm Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ kia của anh lại hiểu lầm, thầm mắng mình nói chuyện không có chừng mực.
“Chuyện đó. . . . . . chị em sẽ không đi, mẹ em nói tối nay chị ấy có hẹn không đi được, anh không cần lo.”
“Cô ấy không đi?” Thẩm Gia Mộc thuận miệng hỏi một câu, cũng không có ý gì khác.
“Vâng.” Lâm tiểu Kiều gật đầu, câu nói phía sau âm thanh bị ép xuống cực thấp:
“Bằng không sao bọn họ lại dẫn em tới chứ.”
Thẩm Gia Mộc nhìn nụ cười chua chát của cô, đau lòng chau mày, hai mươi năm qua, rốt cuộc tại sao mà cô có thể sống dưới cái bóng chói lóa của Lâm Tĩnh Hảo như vậy? Một cô gái tốt đẹp như vậy không nên sống cúi đầu như thế, cô cần phải khoa trương tươi cười vui vẻ. Vào lúc này Thẩm Gia Mộc quyết định, nhất định sẽ che chở cho cô cả đời không phải cố kỵ ai để cô tự do bộc lộ cá tính, cho dù cuối cùng người ở bên cô không phải là mình. Anh nguyện ý vì cô mà hi sinh, nguyện ý che chở cô, cưng chiều cô, Thẩm Gia Mộc bị chính ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ hết hồn, thì ra bản thân anh cũng có lúc kích động như vậy!
“Được, nhưng mà anh phải xin nghỉ trước đã.”
Thẩm Gia Mộc vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, sau khi xin nghỉ, lại kéo kéo quân phục trên người, bất đắc dĩ nói:
“Anh mặc nguyên bộ quân phục như vậy, đến lúc đó em cũng đừng giống những người khác nhìn anh với vẻ mặt quái dị.”
“Sao lại như vậy được?” dường như Lâm Tiểu Kiều rất vui vẻ, “Quân phục quả thật rất đẹp mắt !”
Thẩm Gia Mộc cười, nhìn trong tay cô còn cầm cốc trà sữa, mở miệng hướng tới tay cô nói:
“Lạnh rồi thì không nên uống, con gái ăn lạnh cũng không tốt.”
Mặc dù lúc ở nhà, dì giúp việc cùng Trần Nhã cũng sẽ nhắc nhở nàng ăn ít lạnh, nhưng nàng rất ít ăn kiêng , bởi vì trên thực tế bọn họ nhắc nhở cũng không dùng thái độ cứng rắn. Vì vậy, mỗi lần cô tới kỳ sinh lý đều khổ sở, Lâm Tiểu Kiều cho là mình đã dựng tâm lí vững chắc rồi, nhưng không ngờ, Thẩm Gia Mộc nói một câu đơn giản liền đi vào lòng cô, sự chân thành trong lời nói của anh khiến toàn thân cô đều cảm thấy ấm áp.
“A, vậy anh chờ em một chút, em mang đi vứt.”
Thẩm Gia Mộc nhìn bóng lưng cô chạy đi, ha ha cười khúc khích, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù, cô bé đáng yêu như vậy mới thích hợp làm vợ của anh, không dính bụi trần giống như tiên nữ, cái anh muốn là một người phụ nữ biết nóng biết lạnh ân cần hỏi han, không phải một vị thần cao cao tại thượng để mang về cúng bái .
Trần Nhã và Tần Tĩnh đang tụ tập nói chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Mộc sóng vai đứng ở cửa vào đều ngạc nhiên. Không phải cùng Tĩnh Hảo đi tới quân khu sao? Tại sao bây giờ Tiểu Kiều và Gia Mộc lại ở chung một chỗ? Tuy rất thắc mắc, nhưng hai người đều là phu nhân thế gia, rất nhanh thu lại cảm xúc trên mặt, cười đến ưu nhã tiến lên đi về phía hai người.
“Sao con lại tới đây?” Tần Tĩnh nhỏ giọng hỏi con trai.
“Mẹ, con chờ mẹ có chuyện muốn nói với mẹ.” Thẩm Gia Mộc nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều cười cười.
Tần Tĩnh nhìn theo ánh mắt của con trai, vừa vặn nhìn thấy gò má thanh tú của Lâm Tiểu Kiều, trong lòng bỗng dưng căng thẳng. Bà có chút hoài nghi quay đầu lại nhìn về phía con trai, suy nghĩ cũng xoay chuyển vài lần. Anh rể nhìn về phía em vợ tương lai rồi sao? Lâm Tĩnh Hảo là cô gái ngàn dặm mới tìm được một người, con trai vẫn luôn ưu tú, làm bất cứ chuyện gì cũng không để cho bà phải bận tâm, lần này, bà có chút không nắm chắc rồi. Người khác không nói, con trai là do bà đẻ ra , trong lòng bà rất rõ, Thẩm Gia Mộc đối với những cô gái khác đều không mặn không nhạt, kể cả với Lâm Tĩnh Hảo cũng vậy. Nhưng bây giờ lại mang theo ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Kiều, cộng thêm cả việc cùng cô tới dự tiệc xã giao mà bình thường vẫn luôn không thèm để mắt đến.
“Bây giờ đừng nói với mẹ mấy chuyện này!” Tần tĩnh muốn nói lại thôi , muốn nói tới chuyện của Lâm Tĩnh Hảo nhưng lo lắng Trần Nhã bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới, liền quyết định kết thúc bữa tiệc phải hỏi nhất định phải hỏi cho rõ ràng:
“khi nào xong tiệc thì đợi mẹ!”
Lâm Tiểu Kiều bên kia đang bị Trần Nhã dặn dò một hồi, đại ý là để cô biết lễ nghi phép tắc không được làm mất thể diện của Lâm gia, thấy cô ngoan ngoãn đồng ý, Trần Nhã mới thả cô đi.
Lâm Tiểu Kiều nhìn cảnh tượng ăn uống linh đình bên trong bữa tiệc, rụt cổ một cái, trốn sang một bên. Thẩm Gia Mộc không rành việc xã giao, liền đi theo cô để tránh đám người kia. Hai người ngồi trên ban công, trò chuyện vui vẻ, đại đa số thời gian đều là Lâm Tiểu Kiều ríu ra ríu rít nói về những chuyện thú vị, thật ra chỉ là chút chuyện nhỏ của con gái tạo thành câu chuyện, nhưng Thẩm gia mộc cũng rất nể mặt cười to.
Hai người đang vui vẻ thì sau lưng truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ. Lâm Tiểu Kiều đi tới, bế đứa bé kia, dịu dàng dỗ dành, bé gái khoảng 5, 6 tuổi, nức nở rầu rĩ nói muốn đánh đàn Piano nhưng không muốn bị anh trai cười. Lâm Tiểu Kiều không nói hai lời liền dắt bé gái kia tới một góc trong đại sảnh, nơi đó đặt một cây đàn Piano, cô ngồi lên ghế ôm bé gái kia vào trong lòng, kéo một đầu ngón tay của đứa bé đặt lên phím đàn gập ghềnh, miễn cưỡng đàn ra một bản 《 Tiểu Tinh Tinh 》.
Thẩm Gia Mộc đứng phía sau hai người, nhìn sống lưng dịu dàng của cô, sự cứng rắn trong lòng giống như bị ngâm trong mật ngọt, càng ngày càng mềm ra, suy nghĩ một chút, xoay người chuẩn bị đi lấy một ít điểm tâm màu sắc sặc sỡ mà con gái thường thích tới đây, lại bị Lâm Tiểu Kiều gọi lại:
“Thẩm Gia Mộc!”
“Hả?”
“Đến đây đi, em sẽ dạy anh đánh đàn Piano.”
Thẩm Gia Mộc có chút lúng túng ho khan hai tiếng, thấy cô giương mắt nhìn mình, thật sự không đành lòng từ chối lời mời của cô, bước chân vững vàng, tiến lên, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đỡ đứa trẻ trong ngực cô để cô giảm bớt sức nặng trên cánh tay . Tình cảnh ấm áp thân mật này, đã sớm thành mỹ cảnh trong mắt mọi người.
Trần Nhã cùng Tần Tĩnh ở một bên đều sa sầm mặt. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.