Chương trước
Chương sau
Lâm Tiểu Kiều dẫn Tiểu Cao Trường vòng vo theo thông tín viên hai vòng, cảm thấy rất thiếu hào hứng, một lớn một nhỏ đã sớm cúi gằm đầu không còn sức sống nhiệt tình như lúc trước. Thông tín viên lại rất niềm nở, chỉ vào chỗ này chỗ kia giới thiệu, Tiểu Cao Trường thì không nói làm gì, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều lại không thể không giữ vững tinh thần để đối phó.

Có lẽ là đi khoảng nửa tiếng, rốt cuộc thông tín viên cũng cảm nhận được Lâm Tiểu Kiều rất miễn cưỡng. Cấp bậc giống như anh ta, tuổi tác cũng không quá lớn, một đám người lớn và trẻ em tụ họp lại một chỗ, nơi có thể chơi đùa đúng là không hề ít, thế nhưng anh ta nhìn dáng vẻ bảo bối của doanh trưởng thì lại nhát gan, không dám đưa cô đi chỗ khác, chỉ có thể đi bộ xung quanh bãi đất trống.

Lâm Tiểu Kiều cười miễn cưỡng, nói phải đi về, thông tín viên không dễ dàng mới có cơ hội được tiếp xúc thân mật với cô, nào chịu trơ mắt nhìn lợi ích to lớn ngày hôm nay trốn thoát. Bất chấp tất cả, anh ta cắn răng một cái, cười hề hề hỏi: “Chị dâu, trong doanh trại chúng tôi còn nuôi heo đó, chị muốn đi xem không? Còn có chó nghiệp vụ nữa, chơi đùa rất tốt...”

“Heo? Các cậu nuôi heo làm gì?” Lâm Tiểu Kiều vừa nghe có chỗ chơi mới, hai mắt liền sáng lên.

“Tự cung tự cấp a, đây coi như là truyền thống tốt đẹp nhất trong bộ đội đi, doanh trại chúng tôi cách bên ngoài quá xa, dân cư vùng lân cận cũng có đồng ruộng, nhưng lại không có thanh niên trai tráng để lao động, trong nhà chỉ còn vài ông bà già tự trồng trọt trên phần đất bạc màu để nuôi sống chính mình... Cho nên, đội trưởng đã nói tự mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm, chúng tôi cũng tự nuôi heo để làm đồ ăn, mỗi tuần nhà bếp lại đi mua thức ăn về, cứ tính tiếp như vậy thì cũng đủ thức ăn cho tất cả mọi người trong quân đoàn!”

Lâm Tiểu Kiều thuộc loại người thành phố điển hình “Chỉ mới ăn thịt heo chứ chưa từng thấy heo chạy”, vừa nghe thông tín viên nói như vậy, hứng thú ngay lập tức quay trở lại, sau khi trưng cầu ý kiến của Tiểu Cao Trường ở bên cạnh, ba người liền đi đến chuồng heo phía bên kia. Khi đến nơi thì đúng lúc gặp đầu bếp đang cho heo ăn, Tiểu Cao Trường nắm chặt lấy góc áo của Lâm Tiểu Kiều, nhìn những tảng đá xây thành rào chắn bên trong, những con heo to lớn đang tranh giành thức ăn trong đó.

Lâm Tiểu Kiều chỉ mới thấy heo ăn trên tivi, nhìn đàn heo toàn thân bốc mùi, cô không nhịn được che miệng cười. Mà thông tín viên ở bên cạnh thấy cô cười như vậy thì càng thêm đắc ý, kích động nói ra chuyện riêng của Thẩm Gia Mộc ngày trước: “Trước kia, doanh trưởng của tôi cũng tới đây cho heo ăn, hình như lúc đó là cùng đoàn trưởng bây giờ xảy ra tranh chấp, khi đó anh ấy vẫn chỉ là một tiểu đội trưởng, kết quả đoàn trưởng hồi trước mắng doanh trưởng và đoàn trưởng bây giờ, bắt hai người ở đây cho heo ăn hai tháng!”

Thông tín viên hăng hái nói, lúc đầu Lâm Tiểu Kiều còn ngạc nhiên rồi sau đó cô che miệng cười đến mức không thể đứng dậy được. Cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Gia Mộc khi cầm muôi xúc thức ăn đổ vào máng lợn để cho heo ăn. Lúc này, ngoại trừ hai từ “buồn cười” thì Lâm Tiểu Kiều hoàn toàn không tìm ra từ nào để có thể hình dung ra cảnh tượng này được nữa.

Chính cái lúc đang cười rất vui vẻ, Lâm Tiểu Kiều lại bị thông tín viên kéo một cái, lảo đảo vài bước, không dễ dàng để đứng vững thì cô bỗng nhìn thấy Thẩm Gia Mộc đang đứng sừng sững ở phía sau. Thông tín viên thấy vậy thì nhanh chóng báo cáo rồi viện cớ chạy trốn, hai tay của Tiểu Cao Trường đút ở trong túi quần, nghiêng người liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc một cái rồi lại quay đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều vẻ thương cảm.

Thẩm Gia Mộc nhìn Tiểu Cao Trường rồi lại nhìn bộ dạng sợ sệt của Lâm Tiểu Kiều, cũng không tiện nổi giận, anh chỉ buồn bực đưa hai người về nhà. Lúc này Lâm Tiểu Kiều đâu dám phản kháng, cô ngoan ngoãn nắm tay Tiểu Cao Trường trở về. Thẩm Gia Mộc đi theo ở phía sau, đưa cô đến thẳng sân nhà của Liễu gia, lúc vào thì thấy ở chính giữa là một nồi cơm, trong sân cũng không có ai, chỉ có hai ba đứa trẻ đang quỳ trên mặt đất chơi bi.

Lâm Tiểu Kiều thấy vậy thì giật mình gọi một đứa bé trong đó lại đây. Cậu nhóc kia chưa gặp Lâm Tiểu Kiều bao giờ, ngẩng đầu nhìn cô không thèm để ý, Thẩm Gia Mộc thấy có người dám mặc kệ vợ mình, lúc này anh gầm lên một tiếng: “Tấm Kỳ Lân, bò tới đây cho lão tử!”

Vừa nghe thấy âm thanh này, bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, cậu nhóc nhanh chóng chạy đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lên, cười hì hì hỏi: “Chú Thẩm, có chuyện gì ạ?”

“Chú còn tưởng rằng con bị điếc rồi cơ! Vừa rồi dì Lâm gọi con, tại sao con lại lờ đi?” Thẩm Gia Mộc kéo kéo bộ quần áo đã không thể nhìn ra màu sắc gì trên người cậu bé, “Lăn lộn ở chỗ nào vậy? Bẩn như thế này... Lúc về không sợ bị ba đánh sao?”

“Sợ ạ...” Cậu nhóc xấu hổ gãi đầu, “Con không biết dì Lâm, con tưởng dì ấy không gọi con. Chú Thẩm, dì Lâm xinh đẹp này là vợ chú sao? Con nghe ba con nói hôm nay chú dẫn vợ trở về là muốn mời mọi người tới nhà ăn uống rượu.”

“Ừm.” Thẩm Gia Mộc gật gật đầu, lại giới thiệu với Lâm Tiểu Kiều, “Đây là Tấm Kỳ Lân, là con trai của Tham mưu Tấm.”

“A...” Lâm Tiểu Kiều cười cười, lấy kẹo từ trong túi ra, nhét vào trong túi nhỏ của Tấm Kỳ Lân, “Dì cho con những viên kẹo này là để cảm ơn, con có thể dẫn Tiểu Cao Trường đi chơi không?”

Cao Trường vừa nghe thấy vậy liền cau mày trốn phía sau Lâm Tiểu Kiều, Lâm Tiểu Kiều biết đứa trẻ này hơi cô độc, thế nhưng dẫn nó đi theo mấy người lớn cũng không phải cách hay. Cậu bé thích hợp chơi đùa với những bạn cùng trang lứa hơn, nói không chừng điều này sẽ có tác dụng, dù người thân có đền bù nhiều vật chất hơn chăng nữa thì cũng không bằng cho cậu bé một tuổi thơ vui vẻ đẹp đẽ.

“Ngoan, Cao Trường, con chơi cùng bạn Tấm Kỳ Lân nha, dì trở về nấu cơm, sau đó sẽ gọi con về ăn cơm, giống như ngày thường ba con hay làm đó, có được không?”

Nghe thấy Lâm Tiểu nói như vậy, Tiểu Cao Trường khó xử gật gật đầu, hai tay cầm mấy viên bi Tấm Kỳ Lân đưa cho, đi đến giữa bọn trẻ chơi đùa. Thẩm Gia Mộc nhìn Tiểu Cao Trường đi theo mấy đứa trẻ quỳ trên mặt đất chơi bi thì mới yên tâm một chút, kéo Lâm Tiểu Kiều đi đến hành lang. Lâm Tiểu Kiều cũng rất vui mừng, trong lúc cao hứng liền quên mất vụ việc vừa rồi, cô nhìn Thẩm Gia Mộc phân tích: “Em đoán tiểu đội trưởng cũ của anh để cho Cao Trường gọi bọn họ là “Ba mẹ” lúc ở nhà, cho nên cậu bé mới chống đối trong im lặng như vậy.”

Thẩm Gia Mộc đi ở phía trước cũng không trả lời cô, mở cửa, một tay kéo cô từ phía sau đến trước ngực, lại đẩy vào trong phòng. Lâm Tiểu Kiều còn chưa phục hồi lại tinh thần, Thẩm Gia Mộc liền đẩy cô lên ghế salon, cả người đè xuống, hung hăng cắn lên môi cô một cái, oán hận nói: “Vật nhỏ, còn dám cười nhạo anh hay không?”

Lâm Tiểu Kiều mím đôi môi bị anh cắn đến chảy máu, đẩy anh một cái, oan ức lên án: “Chính anh bị phạt phải cho heo ăn, lại còn không cho phép người ta được nói, cũng không phải là em phạt anh cơ mà! Anh là chó à, cắn em đau chết đi được! Em cũng không phải là ghét bỏ anh, em chỉ cười một chút thôi mà, anh quản trời quản đất mà còn quản cả việc em cười nữa à?” Thẩm Gia Mộc thấy mắt cô ngập nước, bộ dạng như muốn khóc, anh ngậm môi cô liếm hai cái rồi đứng dậy, vừa chỉnh lại quân trang trên người vừa nói: “Về sau ở bên ngoài phải để cho anh chút mặt mũi, ở trong nhà thì em muốn như thế nào cũng được! Anh đi trước...”

Biết rằng chủ nghĩa đàn ông của anh rất mạnh mẽ, Lâm Tiểu Kiều cười trộm hai cái, vội vội vàng vàng gọi anh lại: “Buổi trưa anh có về ăn cơm không? Tầm mấy giờ thì về để em còn đun nóng lại thức ăn, nếu không đến lúc anh trở về thức ăn sẽ nguội mất.”

Lúc huấn luyện trở về đều đã quen với việc cả người mệt mỏi rã rời và căn phòng trống rỗng. Chưa từng hi vọng xa vời rằng sẽ có người nói lời hỏi han ân cần với mình? Chưa từng hi vọng xa vời rằng lúc mệt mỏi sẽ có một ánh đèn với những món ăn gia đình do người phụ nữ của mình làm để chờ mình trở về? Thế nhưng, giờ phút này, toàn bộ đều là do Lâm Tiểu Kiều mang đến cho anh. Thẩm Gia Mộc chưa bao giờ thấy may mắn như vậy, may mắn đêm đó trước cửa Lâm gia lại gặp được Lâm Tiểu Kiều cười đến mức ngọt ngào ngây thơ như vậy.

“Ngây ngốc cái gì vậy?” Lâm Tiểu Kiều đẩy anh, lại chỉ chỉ tủ lạnh, “Buổi sáng, em mang theo một con gà, một nửa nấu canh gà một nửa làm gà xào cay có được không?”

“Được, khoảng một tiếng nữa là anh có thể trở về rồi.” Thẩm Gia Mộc véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, xúc cảm mịn màng trên đầu ngón tay khiến anh không nỡ rời xa, “Không cần làm quá nhiều, buổi tối xuống nhà ăn mời bọn họ ăn một bữa cơm, lúc kết hôn tất cả mọi người đều không đến, đêm nay chắc chắn sẽ náo loạn một trận, em đừng quá để ý.”

“Làm sao có thể?” Giọng nói của Lâm Tiểu Kiều nghe qua có chút hưng phấn, “Em đang rất mong chờ mà!”

Thẩm Gia Mộc lại véo lên mặt cô vài cái, lúc này anh mới bắt đầu rời khỏi phòng. Lâm Tiểu Kiều nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu mặc tạp dề để nấu cơm. Sau khi vo gạo xong cô liền đặt vào nồi cơm điện, lại lấy gà trong tủ lạnh ra tách thành hai nửa, một nửa thêm măng tây, nấm hương cùng với mộc nhĩ để nấu canh, một nửa sau khi rửa sạch liền cắt thành những miếng nhỏ, thêm gia vị hạt tiêu rồi bắt đầu xào lăn.

Cao Trường chơi cùng đám trẻ con một lúc liền nắm được nội dung chính rất nhanh, nhiều lần cậu bé đều dẫn đầu. Trong đại viện phần lớn tính cách của trẻ con đều giống bố, rất rộng rãi chính trực, chỉ mới có một tiếng đồng hồ đã dẫn Tiểu Cao Trường đi chơi khắp nơi. Lúc Lâm Tiểu Kiều ở trên sân thượng gọi Cao Trường trở về ăn cơm, mặt cậu bé đỏ hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, bộ dáng không hề tình nguyện đạp chân lên mặt đất mà lên lầu.

“Ăn cơm xong ngủ trưa rồi lại xuống chơi tiếp có được không?” Lâm Tiểu Kiều thấy trong tay cậu bé vẫn cầm hai viên bi liền cười hỏi.

Cao Trường gật gật đầu, Lâm Tiểu Kiều cũng gật gật đầu, xem như đồng ý. Thấy sắp đến giờ, cô liền thúc giục cậu bé vào trong phòng bếp rửa tay, mà Thẩm Gia Mộc cũng đang lấy chìa khóa để mở cửa. Lâm Tiểu Kiều giúp Cao Trường rửa tay sạch sẽ xong liền ra hiệu cho cậu nhóc chào anh, cả buổi sáng Tiểu Cao Trường chơi rất vui vẻ, hai mắt phát sáng, ngoan ngoãn gọi “chú Thẩm”.

Thẩm Gia Mộc xoa xoa đầu cậu bé rồi múc thêm một chén canh cho cậu nhóc, cậu nhóc cầm lấy chậm rãi uống. Vào phòng bếp, Thẩm Gia Mộc đứng từ phía sau ôm lấy cô dâu nhỏ đang bận rộn của anh, đầu gục trên cổ cô, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi: “Thật là mệt... Bao giờ thì mới được ăn cơm?”

“Có thể ăn được rồi...” Lâm Tiểu Kiều đang xào nốt rau cải, “Anh uống canh trước đi.”

“Anh chờ em cùng ăn.” Thẩm Gia Mộc nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái, tiếp tục nói, “Lúc trước, đối với một ngày như thế này, anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ vẫn giống như đang nằm mơ vậy, cảm thấy không được chân thực.”

“Về sau không phải là có em rồi sao, lát nữa anh cũng đừng có mà chê em phiền phức đấy!”

“Sẽ không...” Thẩm Gia Mộc quay mặt cô lại, cắn một phát vào đôi môi đỏ mọng kia rồi mới thở hổn hển buông cô ra, “Em là khát vọng của anh, đã được như mong muốn thì làm sao có thể thả tay ra được?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.