Mưa càng rơi càng lớn, Sở Diệc Mạc tới gần Lê Tuần, chuyển cái dù qua trên đầu cậu che mưa cho cậu “Trời mưa thật lớn, dầm mưa như vậy sẽ cảm mạo đấy.” Nói xong, kéo cánh tay cậu đi về hướng tòa nhà.
“Anh muốn đi đâu?” Mắt thấy nhà ga cách cậu càng lúc càng xa, Lê Tuần vội vàng tránh khỏi anh, nhưng mà cánh tay nắm lấy tay cậu giống như vòng sắt, căn bản giãy giụa không ra, chờ cậu đạt được tự do thì đã đứng ở bãi đỗ xe.
Trên người cậu vẫn còn đọng nước, không khí lạnh buốt thẳng tắp rót vào thân thể, mũi cậu ngứa ngứa hắt xì một cái, mở mắt ra lại, một chiếc khăn tay sạch sẽ ánh vào đáy mắt, nghi hoặc ngẩng đầu.
“Trên mặt cậu toàn là nước mưa, lau lau a!” Sở Diệc Mạc ôn nhu nhìn Lê Tuần, lo lắng nhìn áo sơmi ướt đẫm của cậu, sợ cậu sẽ cảm mạo bởi vì gặp mưa.
“Cảm ơn, tôi có khăn giấy.” Nói xong, Lê Tuần đào trong túi, lật đông trở tây, thật vất vả mới tìm được khăn giấy, chưa lau được hai cái, cặp kẹp trong nách đã rơi trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt, người bên cạnh đã trước cậu một bước nhặt lên.
Sở Diệc Mạc đưa cặp qua, thuận tiện nhét khăn tay vào trong tay cậu.”Dùng của tôi a, cái này hút nước hơn.”
Lê Tuần kinh ngạc nhìn anh, cậu cho rằng vừa rồi cậu làm mặt lạnh đã hù sợ Sở Diệc Mạc, không thể tưởng được anh vẫn còn quan tâm cậu như thế, cho dù chỉ là động tác rất nhỏ, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoan-tham-lam-hanh-phuc/2407203/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.