Nghe xong giải thích của cậu, ánh mắt Sở Diệc Mạc liền dừng lại trên môi cậu, chỗ đó có dấu vết sưng đỏ, thoạt nhìn như bị người khác hung hăng cắn qua, lập tức lòng của anh giống như bị dao găm cắt qua, “Cậu ta vậy mà dám hôn em.”
“Nhưng mà người em thích chỉ có anh.”
“Thích, thích, em thích anh” Sở Diệc Mạc như choáng váng sững nguyên tại chỗ, khó có thể tin chính mình nghe được, cho nên liền hỏi lại, còn bị cà lăm nữa.
“Em chỉ có thể chấp nhận anh đụng chạm.” Không thể tưởng được anh trầm ổn như vậy cũng sẽ thất thố, ánh mắt Lê Tuần tĩnh mịch nhìn anh, thâm tình nói với anh, có lẽ chính mình đã để cho Sở Diệc Mạc đợi quá lâu, khiến anh không nghĩ tới cậu sẽ chấp nhận anh, cho nên dưới đáy mắt của anh lướt qua rất nhiều loại cảm xúc, giật mình, kinh ngạc, kinh hỉ đều đan xen vào cùng một chỗ.
“…”
“Em chỉ thích anh hôn em.”
“Lê Tuần ── “
“Bởi vì em yêu anh, những lời này em chỉ muốn nói cho anh biết.”
“…”
Những lời này cũng giống như ma chú, chặt chẽ cuốn lấy toàn thân Sở Diệc Mạc, phảng phất có một dòng điện chạy khắp tứ chi, làm anh không xử lý kịp, không nhúc nhích cũng không có biện pháp nói chuyện, anh tựa như choáng váng nhìn cậu.
“Em chỉ thuộc về anh, anh không cần lo lắng em sẽ chạy theo người khác.” Lê Tuần ôm cổ Sở Diệc Mạc, dâng môi của mình lên, không có hôn anh, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoan-tham-lam-hanh-phuc/2407166/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.