Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Trâm Anh
***
Không biết qua bao nhiêu lâu Tống Lễ Khanh mới lại thấy được ánh sáng.
Nhưng y không vui mừng, bởi vì vẻ mặt buồn bã của Bùi Tinh Húc đâm y đau nhói.
Y vươn ngón tay, chạm phải giọt nước mặt rơi xuống của Bùi Tinh Húc, rõ ràng ngón tay ươn ướt lành lạnh, lại giống như lửa phỏng tay.
“Tinh Húc ca ca…… Sao ngươi lại gầy đi vậy?”
Tống Lễ Khanh kinh ngạc nói.
Trước lúc y bị mù, Bùi Tinh Húc vẫn là một vương tử gương mặt trắng nõn, cả người tràn đầy kiêu ngạo và tôn quý, nhưng Bùi Tinh Húc trước mặt, khuôn mặt gầy đến xương gò má nhô ra, vẻ mặt u ám, đôi mắt màu phỉ thúy của hắn tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Nghe thấy y nói như vậy, trái tim nóng nảy của Bùi Tinh Húc được xoa dịu một chút, dần dần bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
“Lễ Khanh.”
“Hai năm qua, hẳn là ngươi…..Rất khổ sở?”
Tống Lễ Khanh giúp hắn lau những giọt nước mắt vui mừng, vừa đau lòng vừa áy náy, nếu không phải tại mình liên lụy, có lẽ Bùi Tinh Húc cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ, hắn đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, sao có thể ảm đạm mất tinh thần như vậy?
“Không khổ sở.” Bùi Tinh Húc cười rộ lên, “Ta không khổ sở, Lễ Khanh.”
Hai mắt Tống Lễ Khanh đỏ hoe, y cúi đầu, không cách nào đối mặt với tình yêu mãnh liệt của Bùi Tinh Húc, hắn càng thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3608637/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.