Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Bùi Tinh Húc quan sát nam tử trẻ tuổi từng có duyên gặp vài lần nhiều năm trước.

“Tô Chiêu vương tử.”

Tô Chiêu cười nói: “Lâu Lan Vương khách khí rồi, giờ ta chỉ là một tên thổ phỉ, bôi nhọ danh hiệu vương tử.”

“Lâu Lan và Y Li chúng ta, dù sao cũng là láng giềng cũ mấy trăm năm, ngươi nói như vậy, thật khiến ta thổn thức.”

Tô Chiêu đối với Bùi Tinh Húc mà nói chỉ là một người xa lạ, cho nên hắn chỉ nói vài lời xã giao không gây khó chịu.

Tô Chiêu cong môi tặc lưỡi: “Y Li quốc đã không còn, Lâu Lan còn xa sao?”

Bùi Tinh Húc khẽ cau mày.

“Tốt nhất ngươi nên thu liễm một chút, tránh để người khác nghe được.”

Bùi Tinh Húc có lòng tốt nhắc nhở.

Tô Chiêu quay đầu lại nhìn, Quân Kỳ Ngọc đang ngồi ở trên ghế, cứng nhắc đổ rượu vào miệng, ánh mắt luôn dán chặt vào Tống Lễ Khanh, tựa như bên cạnh không còn gì khác. Ngoại trừ Tống Lễ Khanh ra, bất kỳ ai cũng không thể lọt vào mắt hắn.

“Nghe được thì sao? Cảnh Quốc là nước xâm lược, hắn là kẻ đầu sỏ.”

“Khụ!”

Bùi Tinh Húc không muốn nói mấy lời giao thiển ngôn thâm (quen biết sơ mà đã có lời thắm thiết) với hắn nữa.

“Hôm nay là ngày vui của ta, Tô Chiêu vương tử đến đây, không phải để chúc mừng ta, mà là để gây bất hòa giữa Lâu Lan và Cảnh Quốc sao?”

“Quà mừng tự nhiên sẽ đưa.”

Tô Chiêu đến một mình, hơn nữa hai tay trống trơn.

“Chỉ là giờ ta là thổ phỉ, nghèo kiết xác, không tặng được vàng bạc tiền tài các thứ, có điều ta mang theo hai món lễ vật….Lâu Lan Vương có muốn nghe hay không?”

Bùi Tinh Húc nhìn về phía Tống Lễ Khanh, vỗ nhẹ tay y.

“Lễ Khanh, ngươi ngồi ở đây đừng chạy lung tung, ta đi một lát rồi sẽ quay lại.”

“Ta có thể ăn hết đĩa đậu hũ sữa này không?”

Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt trong sáng ngây thơ, khiến lòng Bùi Tình Húc tràn ngập nhu tình.

“Vậy chúng ta chơi một trò chơi, cược xem ta về trước hay là ngươi ăn xong trước nhé?”

Tống Lễ Khanh vui mừng ra mặt, cười nói: “Được!”

Bùi Tinh Húc cùng Tô Chiêu một trước một sau bước qua rèm châu, đến sau điện.

“Có gì thì nói mau.” Bùi Tinh Húc nói.

“Lời nói của ta ngươi khẳng định không thích nghe.” Tô Chiêu đi thẳng vào vấn đề nói, “Ngươi sẽ không ngây thơ hy vọng rằng Cảnh Quốc sẽ bỏ qua cho Lâu Lan chứ?”

Tô Chiêu một lời nói trúng, đánh trúng điểm Bùi Tinh Húc lo lắng nhất.

“Chúng ta đã là đồng minh, Cảnh Quốc cam kết vĩnh viễn giao hảo.” Bùi Tinh Húc chỉ có thể nói như vậy.

“Không có tình hữu nghị vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, những lời này là tổ tiên Lâu Lan các ngươi nói.” Tô Chiêu tiếp tục phân tích nói, “Hiện tại mối quan hệ các ngươi không tệ, đó là bởi vì hàng năm Lâu Lan đều tiến cống cho Cảnh Quốc bao nhiêu bạc? Nhưng người Trung Nguyên lòng tham không đáy, nhất là sau khi Lâu Lan các ngươi khai thông thương lộ Đông Tây, ngày càng phồn vinh, người Trung Nguyên sẽ bỏ qua miếng thịt béo bở này sao?”

“Có một số việc ngươi nghĩ sai rồi, Lâu Lan nhìn như phát triển không ngừng, nhưng đó chỉ là tận thế phồn hoa thôi. Có lẽ không cần Cảnh Quốc xâm lược, Lâu Lan đã biến mất trong sa mạc hoang vu này, dần dần bị gió cát chôn vùi……”

Bùi Tinh Húc bi quan, không chỉ có con sư tử Cảnh Quốc nằm bên cạnh, trong lòng hắn biết nội bộ bọn họ đã bắt đầu thối rữa.

“Ý ngươi là lời nguyền tuổi thọ không dài của Vương tộc Lâu Lan các ngươi?” Tô Chiêu hỏi.

“Đây là nút chết, không giải được, có lẽ ngươi chưa hiểu về Vương tộc Lâu Lan chúng ta lắm.” Giọng điệu của Bùi Tinh Húc trở nên có chút cô đơn, “Ta, là hậu duệ cuối cùng của cả vương tộc, hơn nữa ngươi có thể thấy, ta sắp chết.”

Tô Chiêu cũng không ngốc, biết ý của hắn.

Các nước Tây Vực đều coi trọng huyết thống, phân chia thành thứ bậc, vương tộc quý tộc bình dân nô lệ, xuất thân quyết định tất cả.

Còn Bùi Tinh Húc chính là ngọn đèn cuối cùng của vương tộc, hắn đại biểu cho sự lụi tàn của vương tộc, nhưng thứ châm ngòi lại là cả ngọn đèn dầu.

Một khi vương tộc sụp đổ, nội loạn nổi lên bốn phía, Lâu Lan không cần Cảnh Quốc xâm lược cũng sẽ bị huỷ diệt.

“Ngươi rõ ràng không có hậu duệ, vì sao không cưới một người, lập nàng làm vương hậu kéo dài huyết mạch?”

Bùi Tinh Húc không trả lời hắn, chỉ cười lắc đầu nói: “Ngươi còn quá trẻ, chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu là gì.”

“Tình yêu thì có gì quan trọng?! Ta cả đời cũng không cần!”

Thấy dáng vẻ cam chịu số phận của hắn, Tô Chiêu kích động.

“Mọi người đều không cần, nhưng làm người đều sẽ trải qua một kiếp này, hơn nữa còn như ăn mật.”

Đây là lời nói thật lòng của Bùi Tinh Húc.

“Nhưng ngươi không muốn khôi phục hưng thịnh mấy ngàn năm trước của Lâu Lan sao? Nó từng là đế quốc thống trị toàn bộ Tây Vực! Không kém gì Cảnh Quốc bây giờ!”

“Nếu như ta có thể sống lâu hơn, có lẽ ta sẽ thử…… Khụ khụ!”

Bùi Tinh Húc dùng khăn tay che miệng, tiếng ho như bị bóp nghẹt ở bên trong.

Tô Chiêu thuyết phục không thành công, một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt hắn.

“Không, ngươi không phải hoàn toàn không có cơ hội —— Ngươi đừng quên, Cảnh Quốc bọn họ chỉ có một hoàng tử, chỉ cần Thái tử Cảnh Quốc chết, Cảnh Quốc ốc còn không mang nổi mình ốc, các nước xung quanh đều có cơ hội nghỉ xả hơi!”

Lòng Bùi Tinh Húc khẽ dao động.

“Người muốn mạng của hắn nhiều vô số kể.” Bùi Tinh Húc cười nói, “Cuối cùng đều bị hắn giết.”

Tô Chiêu cứng họng: “……”

“Lẽ nào ngươi có bản lĩnh giết hắn?” Bùi Tinh Húc hỏi ngược lại hắn.

“Có bản lĩnh hay không, chúng ta cùng chờ xem, đến lúc đó cơ hội ở trước mặt, hi vọng Lâu Lan Vương có thể nắm bắt!” Tô Chiêu tự tin nói: “Đây là món quà đầu tiên ta tặng cho ngươi.”

“Món quà này có hơi nặng.”

Bùi Tinh Húc hít một hơi, cố gắng nhịn ho khan.

Tô Chiêu lại gần, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Bùi Tinh Húc.

“Ta thật sự không ngờ tới, một huyết mạch vương tộc lại chỉ nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, đúng là một hạt giống thâm tình…… Ngươi cũng thích Tống Lễ Khanh kia sao?”

Bùi Tinh Húc kiên định nói: “Đến chết không thay đổi.”

“Nhưng có thấy y yêu ngươi đâu.”

“Ta chỉ kém là người đến sau.” Bùi Tinh Húc không bị hắn ảnh hưởng, “Ta nguyện ý chờ.”

Tô Chiêu siết chặt tay, lớn tiếng nói: “Ta thật sự không thể hiểu được, Tống Lễ Khanh có tốt đi nữa, y cũng từng là Thái tử phi của Cảnh Quốc, là đồ Quân Kỳ Ngọc vứt bỏ, có gì đáng để xem như bảo bối?”

Bùi Tinh Húc vẫn luôn ôn hòa, nghe thấy lời này, khẽ cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“Ngươi thu hồi lại những lời này đi, nếu không ngươi cũng đừng mong đặt chân đến Lâu Lan nửa bước.”

“Ồ, hóa ra ngươi để ý à…… Ha ha!”

Tô Chiêu bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Bùi Tinh Húc tối sầm lại, hắn có thể không để ý sao?

Vậy lẽ nào hào phóng chia sẻ người mình yêu nhất với một người đàn ông khác? Hắn không phải là thánh nhân, hắn ước gì mình là người gặp Tống Lễ Khanh trước!

Nhưng vận mệnh là như vậy, Bùi Tinh Húc chỉ có thể thừa nhận.

Nếu như những gì Quân Kỳ Ngọc mang đến là hạnh phúc cho Tống Lễ Khanh, Bùi Tinh Húc cũng có thể chấp nhận, nhưng Tống Lễ Khanh ở chỗ của Quân Kỳ Ngọc, phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, Bùi Tinh Húc thương y vì có một đoạn quá khứ như vậy!

Bùi Tinh Húc không quan tâm người khác đánh giá gì về mình, nhưng những lời chỉ trỏ Tống Lễ Khanh, một câu hắn cũng không muốn nghe, đây là nguyên nhân chọc giận hắn.

“Ta còn tưởng ngươi không để ý trước kia y là Thái tử phi, là người của Quân Kỳ Ngọc chứ.”

“Câm miệng!”

“Được được được, ta sai rồi.” Tô Chiêu kiềm chế châm chọc, “Trước tiên ngươi đừng nóng giận, đây là món quà thứ hai ta tặng ngươi…..Khiến Tống Lễ Khanh yêu ngươi.”

“Cái gì?”

Bùi Tinh Húc nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin nổi.

“Ta nói, khiến Tống Lễ Khanh quên Quân Kỳ Ngọc, chỉ yêu một mình ngươi…… Món quà này có phải rất thân thiết không?”

“Đúng là hoang đường, yêu một người xuất phát từ con tim, lẽ nào ngươi đi khuyên bảo xúi giục mấy câu, là có thể khiến y yêu một người khác sao?”

Bùi Tinh Húc lạnh lùng nói, nhưng toàn bộ tình yêu của Tống Lễ Khanh……Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn run lên vì phấn khích.

“Ta chứng minh cho ngươi xem.”

Tô Chiêu cười như một con tiểu hồ ly, đôi mắt màu xanh hiện lên vẻ sắc sảo bí ẩn.

Hắn vén rèm châu lên, đi đến trước điện.

Tô Chiêu đi đến trước mặt Tống Lễ Khanh, cũng không có hành động nguy hiểm gì, nên Bùi Tinh Húc không có lập tức đi theo hắn, cách bức rèm châu, muốn nhìn xem rốt cuộc Tô Chiêu có tự tin gì mà nói ra những lời đó.

Với lại có được tình yêu của Tống Lễ Khanh……

Cám dỗ này lớn hơn tất cả quyền lực, tiền bạc và mỹ sắc.

“Thái tử phi, ngươi còn nhớ ta không?”

Tô Chiêu dừng lại trước mặt Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh nhớ giọng nói của hắn, gật đầu.

“Nhớ.” Tống Lễ Khanh đưa mấy miếng đậu hủ sữa còn lại trong tay qua hỏi, “Cho ngươi ăn.”

“Hóa ra ngươi ngốc thật.”

Tô Chiêu biết chuyện thần trí Tống Lễ Khanh bị tổn thương, hắn có chuẩn bị mà đến.

“Đáng tiếc đáng tiếc, lần trước chúng ta gặp mặt, ngươi còn thông minh cẩn thận như vậy, dễ dàng nhìn ra thân phận của ta. Bây giờ lại không khác gì một đứa trẻ, đáng tiếc cho một ngươi tài giỏi như ngươi.”

Tô Chiêu muốn châm chọc vài câu, nhưng không dùng giọng điệu gay gắt lắm.

Dù sao…… Y cũng là người duy nhất ở Cảnh Quốc có thiện ý với ca ca mình.

“Ngốc cũng tốt……Ngốc thì càng dễ……”

“Ngươi mới ngốc.”

Tống Lễ Khanh nghe hắn tự lẩm bẩm, nói gì mà ngốc với không ngốc, hóa ra là hắn đang chửi mình!

Tống Lễ Khanh quyết định không cho hắn ăn bánh ngọt nữa.

Vì thế giận dỗi thu tay về.

“Này, ngươi có thấy ta không?” Tô Chiêu hỏi y.

Tống Lễ Khanh cắn một miếng đậu hủ sữa, hai má phồng lên.

“Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

Tầm nhìn Tống Lễ Khanh mơ hồ, vào ban đêm, tầm nhìn của y xám xịt tốt đen, lúc mặt trời lên y có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ.

Tô Chiêu cố ý nói: “Không nói chính là heo.”

Tống Lễ Khanh lập tức tiếp lời: “Nói mới là heo.”

Tống Lễ Khanh phát hiện mình bị lừa: “……”

Tô Chiêu vừa nói, Tống Lễ Khanh theo bản năng nhìn qua, tình cờ nhìn thấy một tia sáng trắng, phải nói là màu xanh nhạt, tầm mắt của y rất ít xuất hiện đồ vật lấp lánh, vì vậy y lập tức bị thu hút.

Vả lại tia sáng màu xanh kia, dường như có một loại ma lực, khiến người ta không nhịn được nhìn chằm chú vào nó.

“Ngươi yêu hắn…… Đúng không?”

Giọng nói của Tô Chiêu vang lên bên tai.

Nhưng hắn rõ ràng ở ngay trước mắt, sao thanh âm của hắn lại nghe xa xôi như vậy?

“Ngươi yêu hắn…… Ngươi yêu hắn……”

Giọng nói xa xăm của Tô Chiêu lặp đi lặp lại, văng vẳng bên tai như tiếng Phật dẫn nhân nhập thắng, mê hoặc khiến Tống Lễ Khanh như đi vào cõi thần tiên.

Chút ánh sáng xanh mờ nhạt lấp lóe kia, khiến ý thức y mơ hồ.

“Ta…… Yêu hắn……”

Ánh sáng trước mắt Tống Lễ Khanh càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, cho đến khi giống như mặt trời buổi ban trưa, đôi mắt đối diện với ánh mặt trời, sau một tia sáng trắng, Tống Lễ Khanh rơi vào hỗn độn và hư vô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.