Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Kỳ Ngọc?”

Tống Lễ Khanh tưởng rằng mình nghe lầm.

Y sững sờ, đây là……mệnh lệnh thốt ra từ miệng Quân Kỳ Ngọc sao?

Không chỉ có y kinh ngạc, tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, những thị vệ kia cũng không có lập tức động thủ, nhìn trái nhìn phải, bối rối chờ câu nói tiếp theo của Quân Kỳ Ngọc.

“Tống Lễ Khanh bị nghi ngờ hạ độc phụ hoàng, lập tức bắt vào thiên lao thẩm vấn!” Quân Kỳ Ngọc lặp lại mệnh lệnh lần nữa, “Các ngươi không nghe thấy sao?!”

“Chờ đã! Thái tử điện hạ!”

Tề Mạc dẫn đầu xông ra.

Hắn quỳ xuống, lo lắng nói: “Còn chưa xác định được người hạ độc ám sát, sao ngài đã định tội Thái tử phi? Cho dù là nghi phạm…… Sao có thể tùy tiện bắt vào thiên lao…… Đó là…… Đó là nơi nhốt trọng phạm! Người luyện võ còn không trụ nổi mấy ngày, Thái tử phi y vừa bệnh nặng mới khỏi, làm sao chịu được cực hình?!”

Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nhìn Tề Mạc, không chút dao động.

“Mưu hại thiên tử, là trọng tội liên luỵ cửu tộc! Còn chưa đủ vào thiên lao sao?”

“Nhưng dù sao cũng chưa kết tội! Đợi người vào thiên lao, chịu đủ loại cực hình, ngày nào đó phán vô tội thì có lợi ích gì? Cho dù không chết cũng tàn phế….Thái tử điện hạ, xin ngài hãy suy nghĩ lại! Ta dập đầu xin ngài!”

Tề Mạc dập đầu bồm bộp trên đất, dùng sức rất lớn, khiến người xem cũng không đành lòng.

Rất nhiều lão thái y cũng thử mở miệng thuyết phục: “Điện hạ…… Tề thái y nói không phải không có đạo lý, đến lúc đó tổn hại tình cảm giữa ngài và Thái tử phi, biết bù đắp kiểu gì đây.”

“Xin Thái tử điện hạ suy nghĩ lại!”

Không biết ai mở đầu, bọn thị vệ cũng đồng loạt quỳ xuống.

Những thân vệ này, hầu hết đều đi theo Huyền Đế và Tống Thanh đánh giang sơn, vì vậy mới dám làm trái lệnh, cầu xin giúp Tống Lễ Khanh.

“Câm miệng! Người ngoài như các ngươi thì biết cái gì?”

Quân Kỳ Ngọc nổi giận quát một tiếng, tất cả đều cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Hắn chỉ Tề Mạc nói: “Tề Mạc, ta biết ngươi chưa chết tâm với Tống Lễ Khanh, nhưng ngươi nghĩ kỹ đi, Tề gia các ngươi là trâm anh thế phiệt, nếu còn dám cầu xin giúp y lần nữa, lấy tội cấu kết hành thích vua xử trí!”

Tề Mạc mở miệng, lại bị Tống Lễ Khanh cắt ngang.

“Tề thái y, đa tạ.” Tống Lễ Khanh lắc đầu với hắn, “Ngươi cứu chữa cho hoàng thượng trước đi.”

Tề Mạc chung quy là người thấp cổ bé họng, hắn càng bảo vệ Tống Lễ Khanh, lại càng khiến Quân Kỳ Ngọc tức giận.

Tống Lễ Khanh bước đến trước mặt Quân Kỳ Ngọc.

“Kỳ Ngọc, ngươi thật sự muốn ta đi thiên lao?”

Quân Kỳ Ngọc bị thù hận làm mờ mắt, nào còn có lòng nào khác? Cho dù có một chút tình cảm, cũng không quan trọng bằng việc Huyền Đế bị ám sát.

“Tống Lễ Khanh, ta sẽ không tin ngươi nữa.”

Trong mắt Quân Kỳ Ngọc không có một tia tình cảm, chỉ có hàn ý sâu không thấy đáy.

Tống Lễ Khanh gật đầu, y nhận mệnh.

Quân Kỳ Ngọc chưa từng tin y?

“Có thể không cần áp giải không? Ta sẽ tự đi.”

Điều y có thể làm bây giờ, chính là đấu tranh cho chút thể diện cuối cùng của mình.

Tề Mạc trơ mắt nhìn Tống Lễ Khanh rời đi, hắn quỳ trên mặt đất hồi lâu, chờ không ai chú ý, mới đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi nội điện.

Tề Mạc thúc ngựa chạy suốt đêm, ra dịch trạm bên ngoài cung, người hắn muốn tìm là Bùi Tinh Húc.

Bùi Tinh Húc vừa nghe tin Tống Lễ Khanh bị giam vào thiên lao, liền đập bàn.

“Tại sao? Tên khốn Quân Kỳ Ngọc này! Hắn nghi ngờ ai, cũng không nên nghi ngờ Tống Lễ Khanh chứ!”

Tề Mạc thở dài nói: “Ta cũng nghĩ mãi không ra…… Hay là, hay là không chỉ bởi vì hoàng thượng trúng độc?”

Bùi Tinh Húc đứng ngồi không yên: “Ta lập tức đi tìm Quân Kỳ Ngọc!”

“Khoan đã!” Tề Mạc nói, “Ngươi đi như vậy thì có ích gì? Không phải ta chưa cầu xin hắn, điện hạ coi ngươi là tình địch, ngươi đi, nói không chừng hắn càng giận lây Tống Lễ Khanh!”

Bùi Tinh Húc bực bội không thôi, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng nghe lời khuyên của Tề Mạc.

“Đúng là ta bây giờ không tiện hành động, tất cả những người tham gia Vạn Thọ yến, đều bị giam lỏng ở nhà, không được phép ra khỏi kinh thành. Mới vừa rồi ngươi cũng thấy, bên ngoài trạm dịch có cấm vệ thay phiên canh gác.” Bùi Tinh Húc linh quang chợt lóe, “Trước khi Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh bắt Lễ Khanh, hắn đã đi đâu? Gặp ai?”

“Không gặp ai cả.” Tề Mạc nghĩ nghĩ nói, “Nhưng có về phủ Kỳ Lân một chuyến.”

“Phủ Kỳ Lân……”

Hai người còn chưa kịp hành động gì, đã nghe một tin dữ khác.

Ban đêm, mấy đội cấm quân phụng khẩu dụ của thái tử, xông vào phủ Đại tướng quân, bắt giữ Tống Thanh và những người có liên quan, không công khai tội danh ra ngoài, nhưng mấy trăm người trong phủ Đại tướng quân, đều bị bắt vào ngục giam.

Trong lúc nhất thời, người dân trong kinh thành đều bàng hoàng.

Đại tướng quân ngày trước còn được hoàng đế sủng ái, dưới một người trên vạn người, trong một đêm, bị tống vào tù!

Ngay cả tin tức Thái tử phi bị bắt vào thiên lao, cũng lan truyền nhanh chóng, khiến người ta không nhịn được phỏng đoán, rốt cuộc gia đình này đã phạm phải tội lớn gì, mà chọc giận hoàng thất như vậy.

……

Trong thiên lao tối tăm, không có ánh mặt trời, không phải trọng phạm thì không vào.

Phòng giam Tống Lễ Khanh bị nhốt, u ám và ẩm ướt, chỉ có một lỗ trên tường để thông gió, ánh sáng có thể lọt vào, cả phòng giam toát ra mùi hôi thối, khiến người ta buồn nôn.

Một con chuột bò đến cạnh chân Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh rụt trở về.

Tiếng xích sắt va chạm, có người mở cửa phòng giam.

“Thái tử phi, xin mời.”

Tống Lễ Khanh từ dưới đất đứng dậy, tay chân y mang xiềng xích nặng nề, khi bước đi, bị cọ rách da.

Từ khóe mắt, y thấy đủ loại hình cụ trong thiên lao, một số có hình thù kỳ quái, thậm chí y còn không biết cách dùng của nó là gì.

“Sợ hả?”

Giọng lao đầu giống như cây kéo bị gỉ.

“Sợ.”

Tống Lễ Khanh nuốt ực một cái.

“Sợ là đúng rồi, ha ha ha……” Lao đầu cười dữ tợn, “Nếu sợ thì khai sớm ra đi, ngươi vừa bớt khổ chúng ta vừa tiết kiệm sức lực.”

“Ta không có hạ độc hoàng thượng.”

Giọng nói của Tống Lễ Khanh ở nơi âm u này tỏ ra quá mức trong trẻo, hoàn toàn không ăn khớp với nơi này.

“Không sao.”

Lao đầu vỗ vỗ vai y.

“Trước khi chịu hình, tất cả mọi người đều nói như vậy.”

Trước mặt là một chiếc ghế gỗ, phía trên mang gông cùm, chỉ ngồi trên đó, một khi bị khóa lại, động cũng không có cách động, trốn cũng không có cách trốn.

“Ngài đừng trách ta, bọn chuột nhắt trong nhà lao như chúng ta, chỉ biết phụng mệnh hành sự, tới chỗ này, ai mà chẳng có thân phận tôn quý, từng có đại quan nhất phẩm, cũng từng có hầu tước đại nhân…… Ngài ấy mà, coi như là người có địa vị cao nhất, nhưng ai có thể khiến Thái tử điện hạ ra lệnh, bắt ngài vào đây chứ?” Lao đầu ngữ khí bình thản nói, tựa như chuyện thường ngày, “Thái tử phi, mời ngồi.”

“Người ăn bổng lộc, trung thành làm việc, ta không trách đại nhân.”

Tống Lễ Khanh hít sâu một hơi, ngồi trên ghế gỗ, tay chân bị khóa lại.

Lao đầu giống như thụ sủng nhược kinh: “Ngài là người duy nhất đối với chúng ta khách khí như vậy…..Chậc chậc, đúng là một tiểu công tử tuấn tú, khiến ta cũng không đành lòng. Thái tử phi, chỉ cần ngài chịu ký tên lên thư nhận nhận tội này, ta tuyệt đối sẽ không động vào một sợi tóc của ngài, thế nào?”

Tống Lễ Khanh nhìn lướt qua tội trạng trên tờ giấy.

“Thanh giả tự thanh, đại nhân có dùng hết hình phạt trong thiên lao, ta cũng sẽ không nhận tội.”

“Vậy được.” Lao đầu hạ lệnh nói, “Các huynh đệ, có gắng dứt khoát nhất có thể, đừng làm người ta khổ sở quá, dùng roi hình trước đi, thêm chút muối là được, không cần thêm nước ớt, Thái tử phi da mỏng thịt mềm, nhìn mà đau lòng.”

Tống Lễ Khanh nhìn thấy cây roi kia, phía trên có gai sắt, còn được ngâm qua nước muối.

Sao Tống Lễ Khanh lại không sợ chứ? Từ nhỏ y đã nhát gan, sợ đau, sợ ma, sợ tối, sợ cô đơn, sợ bị người khác vứt bỏ, nhưng y không thể nhận tội.

Quân Kỳ Ngọc muốn y chịu hình, vậy y liền chịu những hình phạt này một lần! Như vậy có thể chứng minh y vô tội, đúng chứ?

Chát——

Chỉ một nhát, Tống Lễ Khanh đã đau đến trán đổ đầy mồ hôi, gai sắt trên roi da đâm vào da y, móc thẳng vào trong thịt, trên người y xuất hiện vết máu, nước muối dần thấm vào, đau hơn cả côn trùng chui.

“Thái tử phi, nhận tội thì nói một tiếng ha, nói càng sớm thì càng đỡ đi một roi.”

Tống Lễ Khanh cắn chặt răng, không nói một lời.

Chát…… Chát——

Tiếng roi da quất vào da thịt vang vọng trong thiên lao u ám, phát thứ hai, phát thứ ba…… Mãi cho đến khi cánh tay lính coi ngục mềm nhũn, Tống Lễ Khanh cũng không phát ra một chút âm thanh nào.

“Không phải chết rồi chứ?”

Lao đầu lo lắng thân thể nhỏ bé của y không chịu nổi, nâng cằm Tống Lễ Khanh.

“Vẫn còn thở, chỉ là bị đau ngất đi thôi, tạt y tỉnh dậy.”

Tống Lễ Khanh bị một thùng nước lạnh đánh thức, trong thiên lao âm u lạnh lẽo, cơ thể y không ngừng phát run.

“Thái tử phi có cốt khí.” Lao đầu ha ha cười nói, “Chúng ta tiến hành món tiếp theo nhé?”

Tên cai ngục cầm một cái thanh nẹp, kẹp nó vào giữa mười ngón tay Tống Lễ Khanh.

“Đại nhân!”

Tống Lễ Khanh đột nhiên lên tiếng.

“Có thể đổi cái khác không? Tay của ta còn phải…… Còn phải viết chữ.”

Hai dòng nước mắt từ hốc mắt y lăn xuống, y có thể nhịn đau, nhưng đôi tay này của y là để viết chữ, học bài, là nơi tôn nghiêm của y.

“Cái này…… Ôi, thấy ngài khóc lê hoa đái vũ, ta cũng đau lòng. Nghe nói ngài là thám hoa lang, chữ viết rất đẹp, nếu như gãy tay thì quả thật đáng tiếc.” Lao đầu chuyển chủ đề, “Nhưng nếu ngài muốn thương lượng đường sống, thì nhất định phải ký tên trước.”

Tống Lễ Khanh nhắm mắt lại.

“Vậy thì đôi tay này…… Ta không cần nữa.” Tống Lễ Khanh cắn môi nói, “Ta không cần!”

Tống Lễ Khanh cũng không biết mình bị tra tấn bao nhiêu lâu, bởi vì y luôn ngất đi, xong lại bị hắt nước tỉnh, về sau, thời gian y thiếp đi còn nhiều hơn cả thời gian y tỉnh.

Lúc y được tháo gông cùm, xách lên khỏi ghế gỗ, y giống như là người không xương vậy, bị người ta xách đi giống như một kiện quần áo.

Lao đầu nhìn Tống Lễ Khanh bị ném trở lại phòng giam, cảm khái nói: “Ta còn tưởng không đến nửa ngày sẽ khiến y nhận tội. Công tử Tống gia nhìn văn nhược yếu ớt, trong xương lại rất có ngạo khí……”

Phải biết, ngay cả những nhân vật hung ác, chưa chịu được mấy hình phạt, đã sợ đái cả ra quần, gào khóc nhận tội, thà bị chém đầu, cũng không muốn chịu 108 khổ hình trong thiên lao.

“Thái tử điện hạ đến……”

Có người thông báo một tiếng, lao đầu rời khỏi ghế, vội vàng ra đón.

“Điện hạ thiên tuế!”

Quân Kỳ Ngọc vừa bước vào đã nhăn mũi, mùi bên trong thật kinh tởm.

“Y nhận tội chưa?”

“Ừm, điện hạ thứ tội…… Đã thử tám hình phạt, nhưng Thái tử phi không chịu ký tên nhận tội, ngài xem, Thái tử phi gầy như như vậy, thần chủ yếu là lo lắng, nếu còn dùng hình nữa, người sẽ chết mất.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn liếc qua Tống Lễ Khanh trong phòng giam, quần áo trắng đã biến thành màu đỏ, tựa như một con bướm bị người ta bẻ gãy cánh, rách rưới không chịu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.