Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tống Thanh nhìn chằm chằm Tống Lễ Khanh, mặc dù y giả bộ ung dung, nhưng làm sao có thể che giấu được bóng tối trong mắt và tinh thần suy sụp?
Hắn biết, Tống Lễ Khanh ép dạ cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục),từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tỏ ra bất bình trước mặt hắn.
Quân Kỳ Ngọc có thành kiến với y, sao có thể đối tốt với y đây?
“Thật không? Để cha nhìn con xem.”
Tống Thanh bóp nhẹ cánh tay y, lòng liền hơi chùng xuống, cánh tay Tống Lễ Khanh gầy đến mức một tay Tống Thanh là có thể nắm gọn, chiếc áo vốn vừa vặn nay rộng thùng thình, bây giờ đến cả quần áo cũng không che nổi nữa!
Tống Thanh chinh chiến cả một đời, bỗng nhiên đau lòng đến viền mắt đỏ au.
“Lễ Khanh……Có phải con bị bệnh không? Hả? Sao lại gầy như vậy?”
Tống Thanh lo lắng hỏi, rất sợ y không nói thật.
Tống Lễ Khanh chỉ có thể nửa thật nửa giả che giấu.
“Con có bị bệnh, nhưng giờ khỏe rồi, cha……”
“Đợi đã!”
Tống Thanh nắm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo của y.
Khoảnh khắc Tống Thanh nâng tay Tống Lễ Khanh lên, nhìn cẩn thận, móng tay bong tróc và vết thương đóng vảy kia, khiến Tống Thanh có cảm giác như bị ai đó đâm vào tim.
“Chuyện……Chuyện này là sao? Là…… Là thái tử?”
“Không phải! Là do con không cẩn thận bị thương.”
Tống Lễ Khanh chối, nhưng không giấu được chột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3588611/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.